- Mấy
trăm con người đang mong được chết mà không được bác ạ.
- Ối
giời! Ở đâu ra mà có nhiều người muốn từ bỏ trời xanh, mây trắng, không muốn
nghe tiếng gà gáy lúc rạng sáng, đòi rời xa chén rượu mềm môi bên người tình thế?
- Gớm,
mơ mộng quá, đám tử tù chứ ai vào đây.
- Nếu
họ muốn chết thì cứ đem ra bắn quách đi cho xong, giữ làm gì cái đám lòng lang
dạ sói.
- Vấn
đề là luật mới không cho bắn, buộc phải tiêm bằng thuốc độc.
- Thì
tiêm cho mỗi đứa vài mũi, sao cứ lấn cấn mãi thế?
- Đã
bao tháng nay, Bộ khám chữa bệnh đã quyết định được dùng loại thuốc độc nào
dành cho tử tù đâu.
- Có
mỗi việc đó mà làm cũng không ra hồn. Cần gì phải tìm đâu xa, trên vùng núi lá
ngón mọc trắng rừng, chỉ cần dùng vài lá kẹp với gỏi cá hồi, có khỏe như voi
cũng “lên đường” ngay.
- Thời
buổi công nghiệp hóa hiện đại hóa ai làm như thế, việc xây nhà, đặt mua bộ giường
để cho tử tù nằm lên trước khi tiêm cũng tốn kém lắm, thời buổi khó khăn thế
này, tiền đâu ra.
- Đúng
là nhiêu khê, cơ quan chức năng ngày nào chẳng bắt được nội tạng thối, gà thải
loại, cá tầm nhiễm thuốc tăng trưởng. Cho hành tỏi phi thơm lên xào với loại thực
phẩm bẩn này rồi cho tử tù ăn kèm vài chén rượu quê, đám này mà không lăn quay
ra, tôi đi đầu xuống đất.
- Bác
lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ẩm thực, đã bảo là không bắn, không ăn uống, chỉ được
tiêm thôi, luật qui định thế.
- Thì
có khó gì, cứ lấy lô vắc xin viêm gan B vừa làm chết mấy trẻ sơ sinh đấy, tiêm
cho mỗi tên vài mũi, có to như trâu mộng thì cũng lăn quay.
- Ừ
nhỉ, thế mà tôi không nghĩ ra.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét