- Sao
mặt mũi thẫn thờ, vừa đi vừa lẩm bẩm như bị thần kinh thế bác?
- Điên
làm sao được, tôi đang sáng tác ca khúc đấy.
- Kinh
nhỉ, làm bảo vệ như bác mà cũng có năng khiếu âm nhạc à?
- Cả
đời rình mò bắt trộm, tôi nào có biết nghệ thuật là gì. Chẳng qua là gần đây có
một cuộc thi thiết kế logo, slogan và ca khúc phục vụ chương trình cải thiện thể
chất người Việt Nam. Giải thưởng lên đến hàng trăm triệu đồng nên tôi ham quá.
- Ca
khúc thì liên quan gì đến chiều cao, cân nặng của con người nhỉ?
- Sao
lại không, tiếng nhạc có thể át mùi tanh của thịt cá, khiến con người ta hào hứng
ăn uống hơn.
- Ngoài
ra còn có chức năng gì nữa?
- Lời
bài hát có thể thay thế thời khóa biểu, nhắc người hát hoặc người nghe giờ nào
uống sữa, giờ nào ăn kem, khi nào thì tập thể dục, thậm chí lúc nào mới được cười,
được hét to chẳng hạn.
- Tôi
vẫn chưa hiểu?
- Đúng
là thể chất của bác có vấn đề, có thế mà cũng không hiểu. Bài hát chính là qui
trình sinh hoạt, ăn ngủ, nghỉ được tính toán một cách khoa học. Ai tuân thủ
nghiêm ngặt, chẳng mấy lúc mà cao tới 2 mét
- Cao
lớn quá chỉ tổ hao cơm tốn vải. Thằng Mĩ, thằng Pháp “khủng” thế chẳng bị ông
cha mình “tẩn” cho lên bờ xuống ruộng đấy thôi.
- Trước
khác, giờ là thời đại của kẻ mạnh, càng to béo càng dễ lấy thịt đè người. Như
người Nhật đấy, cả thế kỉ nay, họ rất khuyến khích người dân kết hôn với người
phương tây nên giờ chiều cao của họ đã tăng đáng kể.
- Kể
cũng buồn cười, người dân châu Á vốn chân vòng kiềng, da vàng nhem nhuốc giờ
lòi ra trên mặt cái mũi lõ to tướng, mắt thì bên xanh, bên nâu chẳng biết tổ tiên
có nhận ra không. Theo tôi, nhà nước chỉ cần tìm cách hạn chế nạn trộm cướp, giảm
tai nạn giao thông, đề cao đạo lí làm người, biết nhường trên kính dưới, ai ai
cũng hạnh phúc, ăn rau thôi người ta cũng sẽ cao lên vù vù. Uống sữa cô gái Hà Lan,
ăn thịt bò Kô-bê mà trong lòng lúc nào cũng lo nơm nớp liệu chiều nay ra đường
có bị ôtô đâm phải không nhỉ thì lớn làm sao được.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét