Thứ Năm, 22 tháng 7, 2010

Tha hồ ngắm



- Mới có mấy hôm không gặp mà trông bác xọm hẳn đi, vết nhăn đầy trên trán, gia đình có chuyện gì à?
- Vợ con thì nghĩa lí gì, tôi đang lo lắng cho dịp Đại lễ nghìn năm Thăng Long
- Cái đó đã có nhà nước lo, thêm bác chỉ tổ quẩn chân chứ ích gì đâu
- Ý thức công dân của bác kém quá. Mỗi người một chút công sức mới làm cho Thủ đô đẹp lên được chứ
- Ối dào, những lời sáo rỗng đó chỉ thích hợp trong các cuộc họp tổ dân phố thôi. Bác đã đóng góp được cho thành phố mấy tỷ rồi?
- Tiền bạc thì ăn nhằm gì, còn khối thứ đáng quí hơn nhiều
- Vậy bác định dựng tượng hay cổng chào bằng vàng khảm ngọc bích à?
- Tầm thường, quá tầm thường. Đầu óc bác chỉ tưởng tượng được đến thế thôi sao?
- Thú thực là tôi có được ăn học đến nơi đến chốn đâu mà nghĩ được cái gì to tát. Thôi, bác nói đi, tôi tò mò lắm rồi
- Vậy tôi hỏi bác khi mưa to Hà Nội có ngập không?
- Còn phải nói, khắp nơi mênh mông nước
- Con người lúc đó làm gì?
- Người nằm nhà, kẻ bơi đến cơ quan.
- Vậy giả dụ, vào dịp Đại lễ xuất hiện trận mưa như hồi năm 2008 thì Hà Nội sẽ thế nào nhỉ?
- Ối giời! Lúc đó sông Tô Lịch, sông Nhuệ sẽ được đổi tên là dòng sông Tây
- Ý bác muốn nói gì?
- Thì dịp này người nước ngoài đến Hà Nội sẽ rất đông. Nước ngập khắp nơi, nắp cống lại bị bọn nghiện lấy mất cả, Mấy ông Tây bà đầm không thạo đường đi lối lại sẽ tụt xuống cống như sung rụng. Từ đây, họ sẽ trôi ra sông, rồi từ sông ra biển để trở về quê hương
- Chính vì lẽ đó nên hàng năm nay tôi phải bạc đầu nghĩ cách giúp chính quyền giải quyết bế tắc này đấy
- Thì ra vậy. Nghe nói, nước ngoài họ dùng hóa chất bắn tan các đám mây đen từ xa được mà
- Tốn kém lắm, hàng tỷ đô-la chứ ít đâu. Cách làm này chỉ ngăn được mưa trút xuống Hà Nội thôi, có ngăn được lũ từ khắp nơi tràn về thủ đô đâu
- Nghe nói chính quyền thành phố định xây hầm chứa nước đấy
- Viển vông quá. Hàng tỷ mét khối nước từ trên trời rơi xuống, hầm nào cho lại. Hơn nữa, lấy đất đâu ra để đào hầm?
- Tốt nhất là chẳng làm gì cả. Mưa cho nó mát. Khách du lịch họ khoái bơi lắm. Những ngày đó mà trời nóng 45-46 độ lại bị cắt điện mới đáng lo
- Phỉ phui cái mồm bác. Trời càng nóng càng thích chứ sao. Đến lúc đó các quan chức cũng như du khách, già trẻ, gái trai ai cũng trần trùng trục cả, tha hồ mà ngắm, sướng nhé

Cận

Thứ Ba, 20 tháng 7, 2010

Vì tương lai thôi mà




- Bác Viễn đi đâu về mà trông tơi tả thế kia, vừa gặp “em” nào phải không?
- Còn phong độ để “giao lưu” được với các cô thì nói làm gì. Tôi tiều tụy thế này là vì tương lai đất nước đấy
- Nghe to tát quá nhỉ. Hồi còn trẻ chẳng cống hiến được gì, giờ đã héo khô héo quắt thì chỉ tổ làm gánh nặng cho xã hội thôi. Thế bác vừa làm gì cho tương lai đất nước thêm rạng rỡ vậy?
- Chẳng là, suốt mấy đêm nay, tôi phải ngồi vạ vật ngoài vỉa hè cho muỗi nó đốt, sưng hết cả người
- Bị bà xã đuổi ra khỏi nhà à? Ai bảo “hư” cho lắm vào
- Sắp xuống lỗ rồi có muốn hư cũng chẳng được. Mấy đêm nay tôi phải đi xếp hàng nộp hồ sơ vào lớp một cho đứa cháu nội, vất vả quá
- Khắp các vùng miền núi, vùng sâu, vùng xa, giáo viên phải đến từng nhà vận động, năn nỉ các em đến trường, sao bác lại phải lao tâm khổ tứ thế nhỉ?
- Ở thành phố nó khác. Mình chậm chân một chút thôi là con cháu thất học ngay
- Bác đừng có nói quá lên như thế. Tôi cũng vừa đi đăng kí cho đứa cháu vào lớp một, có thấy khó khăn gì đâu
- Đấy là trường của phường, học đúng tuyến. Bác thử xin cho cháu học trái tuyến, vào trường điểm xem, chẳng vỡ mặt ấy à
- Học đúng tuyến gần nhà, đưa đón thuận tiện, chẳng tốt hơn sao?
- Đúng là tư duy của kẻ suốt đời làm bảo vệ. Học trường làng, cháu bác luôn phải tiếp xúc với con cháu của mấy bà bán thịt, bán rau, mấy ông cửu vạn, đánh giày. Mới tí tuổi đầu mà chúng đã ghi đề, cá độ bóng đá nhoay nhoáy, chửi bậy như ranh. Giáo viên thì kém, dạy được ít phút đã hết kiến thức, suốt ngày ngồi ngoáy mũi ngắm học trò, chán lắm
- Có lẽ thế thật. mấy đứa cháu tôi dạo này về đến nhà là ném cặp sách vào gậm giường, gặp người lớn mắt chúng cứ giương lên, chẳng chào hỏi ai một câu. Lắm khi bực quá quật cho mấy cái thì chúng cứ trừng trừng nhìn tôi với ánh mắt nặng trĩu căm hờn
- Tôi biết ngay mà, đổi trường cho chúng nó đi, chỉ tốn hơn nghìn “Đô” thôi
- Ối giời, cướp đâu ra số tiền ấy bây giờ
- Nếu không có thì chịu khó đi xếp hàng với tôi. Không được trường này thì sang trường khác, thức đêm vài tháng chứ nhiều nhặn gì
- Thức đêm ngoài đường cũng hay đấy. Tôi già rồi, ở nhà cũng có chợp mắt được đâu. Suốt đêm mắt chong chong nhìn trần nhà, bên cạnh là bà vợ già xương cốt ọp ẹp, ngáy to như khủng long bị cướp mồi, tôi thấy phí đời trai lắm. Mà sao đi xin học cho cháu mà quần áo bác rách hết thế kia?
- Bác tính, có hàng nghìn người có nhu cầu trong khi chỉ tiêu chỉ có vài chục. Cổng trường vừa mở, người ta ào vào như hồi dân ta cướp kho thóc của Nhật ấy bác ạ. Sáng nay, chạy đến gần bàn làm thủ tục, tôi bị xô ngã, cố mở mắt ra thì thấy một bà sồn sồn ngót nghét một tạ đang quặp chặt lấy cổ tôi, lại còn nhún nhún nữa chứ, mãi mới thoát được đấy
- Thích thế kia à, vậy đêm nay cho tôi đi cùng với nhé
Cận

Thứ Sáu, 9 tháng 7, 2010

Thế thì nóng lắm !


- Bác Viễn sao mà ủ rũ như gà mắc tóc thế?
- Tôi đang tiếc cho Achentina hay Paragoay không vô địch Wold cup năm nay.
- Ồ lạ nhỉ, bác bắt đầu quan tâm đến thể thao từ khi nào vậy?
- Bóng đá tôi đâu có ham. Vấn đề là tôi đã mất cơ hội được ngắm các thần tượng của mình trong tình trạng “truổng cời”.
- Bác nói gì tôi không hiểu?
- Thì cái ông Maradona và cô siêu mẫu Larissa Riquelme có hứa là nếu Achentina hay Paragoay vô địch Wold cup họ sẽ khoả thân chạy nhông nhông khắp các phố phường, ai muốn ngắm, muốn soi gì tuỳ thích.
- Nhưng việc đó chỉ xảy ra ở nước họ, chúng ta có được xem tận mắt đâu?
- Đầu óc bác đúng là có vấn đề. Những sự kiện liên quan tới các nhân vật lớn như thế bao giờ cũng được truyền hình trực tiếp khắp thế giới. Tôi đã mua sắn cái tivi 100 icnh để được xem cho rõ, ai dè…
- Cô siêu mẫu thì không nói làm gì, còn cái ông Maradona vừa lùn, vừa già, vừa xấu đó mà khoả thân thì ai xem nhỉ? Chẳng biết “hàng họ” có khá khẩm hơn không?
- Họ là vĩ nhân nên chắc là cái gì của họ cũng vĩ đại. Mà sao bác quan tâm nhiều đến “cái đó” thế nhỉ?
- Bác tính, khi các nhân vật này “truổng cời” thì “khán giả” chẳng chú ý đến “cái đó” thì chú ý đến cái gì?
- Trời ạ, mọi người đổ xô đến xem là để được chiêm ngưỡng tình yêu bóng đá, chiêm ngưỡng những con người sẵn sàng làm mọi điều vì danh dự của tổ quốc mình, chứ đâu vì những động cơ thấp hèn như bác nghĩ.
- Chuyện tương tự thế này việc gì phải sang tận trời tây để xem, ở mình cũng có đầy.
- Ồ! bác định làm một cú đột phá đấy à?
- Tuổi như tôi có soi kính lúp cũng chẳng tìm được cái gì. Ý tôi muốn nói là trường hợp của ông quan đứng đầu một tỉnh nọ. Mấy bữa nay cả nước đang xôn xao về mấy bức ảnh “truổng cời” của ông này.
- Thế mọi người có háo hức hay thích thú không?
- Căm phẫn thì có, nhiều người muốn ngắt “cái đó” của ông ta treo lên gác bếp, làm món hun khói.
- Eo ơi, thế thì nóng lắm, chịu làm sao được.
Cận

Thứ Ba, 6 tháng 7, 2010

Dứt khoát không được


- Bác Viễn có hay tặng hoa bà xã không?
- Thời trẻ, khi còn yêu nhau, nhiều khi cũng muốn tặng bó hoa cho lãng mạn, nhưng ăn còn chẳng có nghĩ gì đến hoa với hoét. Giờ già rồi, răng bà ấy đã rụng cả, mặt lại nhăn nheo, nứt nẻ như bờ ruộng mùa hạn hán mà bỗng dưng mang bó hoa về tặng, bà ấy lại nghĩ mình xỏ xiên gì rồi phẫn chí làm lọ thuốc sâu thì có mà ân hận cả đời, chẳng dại.
- Ai biết trân trọng cái đẹp thì người đó biết yêu chuộng lẽ phải, có lòng nhân ái. Người như bác cả đời chẳng tặng vợ được bông hoa nào thì phải xem lại tư cách làm chồng.
- Bác tính, mỗi bó hoa rẻ ra cũng phải trăm bạc, gần yến gạo chứ ít à. Bác thử chỉ cho tôi xem có ai chỉ ngửi hoa mà sống được nào?
- Đời sống bây giờ đã tốt lên rồi, cũng nên chú ý tới đời sống tinh thần. Cả thế giới họ có quốc hoa rồi, chỉ chúng ta là chưa có thôi, xấu hổ lắm!
- Thế à, quốc hoa là cái gì vậy?
- Là loại hoa biểu tượng cho một đất nước, như hoa tuy líp gắn với Hà Lan, hoa râm bụt ở Malaysia, hoa sen ở Ấn Độ, hoa anh đào ở Nhật Bản…
- Thì mình cũng chọn đại lấy một loài hoa đi.
- Cũng khó lắm, loại hoa đó không được trùng với nước nào, lại phải đại diện cho mọi vùng miền của cả nước nữa.
- Hoa đồng tiền chẳng hạn, đã có nước nào chọn đâu?
- Không được, tên loài hoa này dễ làm cho người ta liên tưởng đến đồng đô-la, Euro, Nhân dân tệ lắm!
- Hay chọn bông lúa vậy.
- Bác lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền và gạo.
- Thì mạnh vì gạo bạo vì tiền mà.
- Ai chẳng biết thế, nhưng thèm nhỏ rãi thì cũng phải biết kiềm chế, giấu kín trong lòng thôi. Chọn cái gì nhã nhặn, lịch sự ấy.
- Hay chọn hoa rau muống vậy, cả thế giới chỉ có dân tộc mình ăn thứ rau này thôi.
- Loại hoa này lúc nào cũng nở tung nở toé, nhăn nhở như mấy con mẹ phe vé ngoài ga Hàng Cỏ, không được.
- Vậy còn một loài hoa luôn khiêm tốn, biết thu mình trước mọi cám dỗ, biết tránh xa mọi thói xấu ở đời, đó là hoa trinh nữ.
- Cũng không được. Cả đất nước đã bước vào kỉ nguyên hội nhập rồi, cứ e ấp thế là sao lấy được chồng, dứt khoát không được.
Cận

Phải chọn thế đất


- Nghe nói bác Viễn đang có ý định mua nhà phải không? Chà, giàu có thế mà mấy hôm trước còn vay tôi tiền về quê cơ đấy!
- Thì hai vợ chồng tiết kiệm cả đời mới có món tiền định mua căn nhà lấy chỗ chui ra chui vào an hưởng tuổi già thôi.
- Thời buổi gạo quế củi châu này mà có tiền để dành là giỏi lắm đấy, bái phục. Thế ngôi nhà bác định mua cạnh chợ Đồng Xuân có rộng không, xây mấy tầng?
- Đâu có, tôi định…
- À, tôi biết rồi, bác mua nhà nơi phố cổ chứ gì? Ở mấy cái phố đó nhà lợp ngói mát lắm, đêm khuya muốn ăn bát phở ra cửa là có ngay.
- Thực ra, tôi chỉ…
- Chắc bác muốn có ngôi nhà nằm ven hồ Tây đúng không? Bác là khôn ghê lắm, ở đó không khí trong lành, chẳng bệnh tật nào vận vào mình được, phải sống đến trăm tuổi là ít.
- Thôi đi, tiền đâu ra mà mua được ở những nơi đó. Tôi định kiếm mảnh vườn ở quê thôi.
- Nhiều người phấn đấu cả đời để được “chòi” từ quê ra phố, còn bác đang yên đang lành ở phố lại đòi về quê là sao?
- Thì về quê cho đầu óc nó nhẹ nhõm, thanh thản, ở thành phố bụi bậm nóng bức lắm.
- Thế bác định làm gì với mảnh vườn rộng hàng héc ta đó?
- Ở đâu ra mà lắm thế, có mấy chục mét vuông thôi. Tôi định làm trên đó một túp lều nho nhỏ, mua cái khung cửi để ở góc nhà. Ngoài vườn trông mấy luống rau, thả ít lợn, gà…
- Thôi, thôi, tôi biết rồi, bác định hàng ngày nằm rung đùi đọc sách, vợ ngồi dệt vải, tối đến cả hai nằm ườn ngoài sân ngắm trăng lên, ngâm thơ cho nhau nghe chứ gì?
- Ồ bác tài quá, sao đoán đúng ước mơ của tôi vậy?
- Nhìn cái bản mặt vốn đần đần là tôi đoán ra ngay cái khát vọng hão huyền của bác. Thế khi mua bác có chọn thế đất không?
- Về hưu rồi, có làm ăn, bon chen gì đâu mà cần đến phong thuỷ.
- Sao lại không cần, này nhé, muốn con cháu hiển đạt thì chọn nơi hàm rồng, tim hổ, muốn ăn ngon thì phải gần chợ, muốn học giỏi phải gần trường, muốn sống lâu thì gần bệnh viện…
- Những cái đó xa vời quá, trời nóng thế này tôi chỉ cần đừng cắt điện thôi.
- Nếu thế dứt khoát phải mua đất cạnh nhà quan chức, nếu được cạnh nhà giám đốc ngành điện thì yên tâm cả đời sẽ mát rười rượi.
Cận

Thứ Năm, 1 tháng 7, 2010

Cứ hay cả lo



- Sao mới sớm ra mà bác Viễn đã ra đầu ngõ cười hí hởn một mình thế?
- Tôi vui vì thấy cuộc đời này sao mà đáng yêu quá. Trời xanh, mây trắng, gió hiu hiu. Mặt ai cũng bừng lên, rạng rỡ như mùa xuân đang về. Ôi, sao tự nhiên tôi muốn làm thơ quá!
- Nhìn bác mà tôi thèm nhỏ rãi. Suốt từ sáng đến giờ tôi đứng trước gương cố nhe răng hết cỡ mà lòng vẫn thấy buồn rười rượi.
- Cẩn thận kẻo trầm cảm thì chết. Nếu hết tiền tiêu thì cứ bảo tôi một câu, tôi cho vay, tính lãi tượng trưng thôi. Mà sao hôm nay bác đa sầu đa cảm vậy?
- Vui sao được khi mà sáng nào cũng đọc thấy nhan nhản trên báo về những cái chết đáng thương, rồi chuyện mấy anh cảnh sát giao thông bị mấy tay lái xe côn đồ hất lên nóc ca-pô chạy thục mạng trên phố, rồi…
- Sao dạo này nhiều cảnh sát thích lên nóc ca pô ngồi thế nhỉ?
- Thì bác tính, trời nóng thế này, còn chỗ nào mát hơn trên nóc xe nữa. Chắc mấy tay lái xe thương cảnh sát giao thông suốt ngày hít bụi, phơi nắng nên hất lên đó rồi phóng thật nhanh để gió thổi cho ráo mồ hôi, mát như ngồi điều hoà vậy.
- Nhưng như vậy nguy hiểm lắm, nhỡ rơi xuống thì sao?
- Bác cứ hay cả lo, cảnh sát ai chẳng có võ. Ngã từ nóc ôtô xuống cả đời mới bị vài phát thì ăn thua gì. Rơi xuống đường nhiều xương cốt nó mới cứng cáp, thế mới gọi là rèn luyện chứ.
- Thế mấy tay lái xe có tính thương người đó bị xử lí đến đâu rồi?
- Cũng khó phạt nặng. Nếu mấy anh cảnh sát giao thông đó chẳng may bị chết thì truy tố hình sự được, còn nếu chỉ đi vài ba cái răng hay gãy chân tay thì đám lái xe đó chỉ bị xử phạt hành chính, kèm ít tiền bông băng, thuốc đỏ là xong, ít đối tượng phải vào tù lắm.
- Như thế còn đâu là kỉ cương phép nước, ai còn dám xả thân bảo vệ lẽ phải, chống lại cái ác nữa?
- Bác hay dồn người ta đến đường cùng quá. Phải có lòng nhân ái chứ, nếu lái xe côn đồ bị đi tù cả thì lấy đâu ra nóc ca pô để cảnh sát giao thông ngồi trên đó hóng mát.
- Ừ nhỉ, thế mà tôi không nghĩ ra đấy
Cận