Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

Ngồi đấy mà mơ


- Bác Viễn này, liệu tôi có nên lấy vợ nữa hay thôi?
- Một lần khổ ải chưa sáng mắt hay sao mà lại muốn chui đầu vào rọ. Tôi lại thấy hai chữ tự do nó mới ngọt ngào làm sao.
- Ai chẳng biết thế, nhưng nay tôi đã già, cũng cần có người nâng khăn sửa túi chứ?
- Đã nhịn được thì nhịn cho trót, tôi lại e rằng dính vào cái “món” chị em chẳng mấy chốc khăn đi đằng khăn, túi đi đằng túi đấy!
- Chuyện vợ chồng cũng có nhiều cái thú, tôi quyết tâm đi thêm bước nữa đấy!
- Thế bác định bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này à? Mà này, bây giờ lấy vợ cũng không dễ đâu.
- “Bẩn tướng” như bác mới khó, chứ phong độ, đẹp lão như tôi thì dễ ợt.
- Thôi đi bác, ở tuổi bẩy mươi, sức đã kiệt, xúc miếng cơm vào mồm còn run lẩy bẩy thì tù ti tú tít thế nào được. Thanh niên bây giờ khối đứa còn đang ế vợ kia kìa.
- Chắc chúng kén quá nên mới thế. Tiêu chí chọn vợ của tôi đơn giản thôi, chỉ cần trạc tuổi 30, dáng dấp cao ráo, trắng trẻo, mặt mũi ưa nhìn, có thêm chút bằng cấp, nhà cửa, vốn liếng nữa thì càng tốt.
- Ngồi đấy mà mơ. Các nhà khoa học vừa cho biết, khoảng chục năm nữa người Việt mình sẽ phải sang châu Phi lấy vợ đấy!
- Sao lại thế, bác nói gì tôi không hiểu?
- Chỉ vì cái thói “trọng nam khinh nữ” mà tình trạng sinh đẻ ở nước ta đang mất cân bằng nghiêm trọng. Với tỉ lệ 120 nam/100 nữ như hiện nay thì khoảng chục năm nữa thôi, chúng ta sẽ phải nhập khẩu phụ nữ.
- Ý bác muốn nói là đến lúc đó, thị Nở cũng khó kiếm phải không?
- Đúng thế. Đẹp trai, to cao như Lý Đức còn ế chỏng vó nữa là lão khọm răng giả đầy mồm như bác.
- Nếu vậy, tôi càng phải lấy vợ sớm, hai bà một lúc càng tốt, phải dự trữ chứ. Đợi đến lúc “hàng họ” khó kiếm tôi sẽ nhượng lại cho bác một bà. À mà sao người Việt mình không sang châu Âu hay châu Mỹ tìm vợ mà lại là châu Phi hả bác?
- Ở cái xứ văn minh, giàu có ai người ta rước cái giống “ăn mặn đái khai” như bác. Nếu không nhanh chân, phụ nữ châu Phi cũng không còn cho bác nữa đâu.
- Người châu Phi được cái khỏe mạnh, tối nào họ cũng cõng chồng vào phòng ngủ. Tôi ngại nhất một điều hôm nào mất điện mà vấp phải đôi mắt trắng dã của các mẹ ấy ở cầu thang thì có mà lên cơn nhồi máu cơ tim, hãi lắm!
Cận