-
Nếu thần Đèn cho một điều ước, bác sẽ làm gì?
-
Tôi sẽ cầu mong cho dân mình không bao giờ phải
đối diện với thiên tai, địch họa, biển sạch, rừng không bị phá, nhà nhà, người
người ấm no, hạnh phúc.
-
Tấm lòng bác thật bao la, nhưng sẽ chẳng có vị
thần nào giúp được những việc to tát thế đâu. Hãy thực tế như hai anh chàng ở Học
viện Cảnh sát nhân dân hôm bão lũ ấy.
-
Họ nhảy xuống dòng lũ xả thân cứu người đẹp như
trong truyện cổ tích hả bác?
-
Bác lúc nào cũng mơ mộng như mấy thi sĩ gàn. Hôm
đó gió rất to. Nhiều người đi xe máy bị ngã dúi dụi. Hai chàng trai này dù đang
rất vội, nhưng vẫn cho xe chạy chậm lại để chắn gió cho người đi xe máy qua hết
cầu Bãi Cháy an toàn.
-
Chuyện như thế có đầy, có gì đáng ca ngợi đâu?
-
Bác không nên phụ một tấm lòng như thế. Việc tuy
nhỏ nhưng ý nghĩa rất lớn. Nó sẽ khơi gợi sự tử tế trong bản thân mỗi con người.
Chính vì thế mà cư dân mạng mấy hôm nay hết sức tán thưởng hành động đẹp này.
-
Thế hai chàng trai đáng yêu nói trên đã được nhà
trường khen thưởng gì chưa?
-
Người thực tâm khi làm điều tốt chẳng bao giờ
mong nhận được sự hàm ơn hay được xã hội ghi nhận. Họ giúp người khác đơn giản
vì làm theo tiếng gọi thầm thì của trái tim thôi.
-
Nghe bác nói thế tôi mới thấy ngán ngẩm cho nhiều
lái xe. Vào hôm Hà Nội nước ngập như sông, nhiều người ngồi trên ô tô phóng vun
vút té nước cống như thác đổ vào người đi đường. Thấy người đi xe máy, xe đạp
ngã tối tăm mặt mũi, nhiều kẻ ngồi trong ô tô còn cười như bị ma làm, thật là
đáng ghét và đáng khinh.
Cận