-
Cứ với tình hình này, người dân sẽ buộc phải trở
thành Cảnh sát Giao thông bác ạ.
-
Mỗi người một việc chứ. Bác lại bức xúc vì chuyện
giao thông ách tắc phải không. Hôm qua, chỉ từ cơ quan về nhà có vài cây số mà
tôi phải đi đến mấy tiếng đồng hồ đấy.
-
Không, tôi muốn noi gương chị bán hoa quả ở đầu
cầu Cống Mọc, Thanh Xuân, Hà Nội. Ngày nào cũng vậy, mỗi khi thấy ùn tắc là chị
bỏ bán hàng chạy ra giữa đường hướng dẫn mọi người đi đúng lề lối.
-
Thế Cảnh sát Giao thông đâu mà để chị ấy phải
làm như vậy?
-
Họ chỉ làm vào giờ cao điểm thôi. Mỗi khi vắng bóng
cảnh sát chị ấy mới ra làm thay, trời mưa cũng như trời nắng đã mấy năm nay rồi.
-
Chắc nhà nước trả lương thì chị ấy mới sốt sắng
thế. Loạng quạng giữa đường đông đúc, xe cộ đâm phải thì oan gia?
-
Làm gì được nhận đồng nào. Chẳng qua chị ấy thấy
mọi người chen lấn nhau rất vất vả nên mới tự nguyện làm thế thôi.
-
Ngồi bán hàng cả ngày chồn chân mỏi gối nên chị ấy
xông pha như thế để thư giãn, cũng là một hình thức rèn luyện sức khỏe.
-
Làm gì có ai thần kinh mà tả xung hữu đột giữa
đám xe buýt với xe ben “hổ vồ”. Chị ấy không ngại nguy hiểm mong giúp mọi người
đi lại được mau lẹ, an toàn thôi.
-
Nếu thế thì thật đáng quí. Nếu ai đi đường cũng
ý thức một tí, nhường nhịn nhau một tí thì người phụ nữ này đâu phải vất vả,
nguy hiểm đến thế, bác nhỉ.
Cận