-
Mấy bữa nay, dư luận bàn tán chuyện có nhiều em
tuyển sinh vào các lớp đầu cấp đạt toàn điểm 10 tuyệt đối, đạt giải thưởng các
cuộc thi từ cấp quận đến cấp thành phố, quốc gia khiến các thầy cô rất lúng
túng trong việc xét tuyển.
-
Đạt điểm
cao chứng tỏ có năng lực, được đầu tư tốt, cứ thế mà nhận, sao phải lúng túng?
-
Vấn đề là, trong số này, không ít em có học bạ đẹp
như mơ là do bố mẹ biết “yêu” thầy cô nên mới được như thế.
-
Có bắt tận tay day tận trán chuyện quà cáp, biếu
xén đâu mà đã vội kết luận như thế. Tôi thấy nhiều cháu giỏi thực sự dù bố mẹ
không biết nhà thầy cô ở đâu cả?
-
Đúng là như vậy, nhưng chúng ta rất khó để phân
biệt em nào giỏi tự thân, em nào giỏi nhờ bố mẹ biết chạy vạy. Đây chính là lí
do khiến lãnh đạo các trường đau đầu.
-
Tình trạng này diễn ra đã lâu mà sao vẫn chưa khắc
phục được nhỉ?
-
Thực ra, để giải quyết việc này không khó. Vấn đề
là chúng ta có muốn làm hay không thôi. Khối ông Hiệu trưởng lại thích sự mập mờ.
Chính nhờ nó mà các vị mới tạo được mối quan hệ với cấp cao hơn, mới kiếm chác
được nhiều nhờ tháng “củ mật” này.
-
Vậy theo bác, ngành giáo dục cần làm gì để tạo
ra sự công bằng?
-
Theo tôi, không áp dụng chế độ xét tuyển nữa. Học
sinh có nhà ở đâu thì học ở địa phương đó, khỏi cần thi tuyển lôi thôi. Em nào
giỏi sẽ thi được vào Đại học. Làm được thế, tôi tin bệnh thành tích sẽ bớt được
nhiều lắm.
Cận