- Bác
chuẩn bị hành lí đi đâu vậy?
- Dịp
nghỉ lễ này kéo dài nên tôi quyết định vào Nam chơi với các cháu.
- Nghe
nói trong đó nóng lắm, người có tiền sử huyết áp cao như bác có chịu được
không?
- Lo
gì, ở thành phố Hồ Chí Minh, chỗ nào chẳng có những bình trà đá miễn phí hay suất
cơm bình dân 5 nghìn đồng. Thấy đầu óc căng lên thì làm cốc trà, sẽ dịu ngay
thôi.
- Thế
nhỡ nước được pha bằng chè mốc thì sao, uống vào lại “tòi” ra bệnh khác thì có
mà hết hơi.
- Làm
phúc, làm từ thiện mà gian dối sẽ phải tôi chết, ai người ta làm thế.
- Thế
bác không thấy đợt ủng hộ đồng bào bị lũ lụt ở miền Trung vừa rồi, nhiều doanh
nghiệp “ủng hộ” mì tôm, gạo mốc, thuốc quá “đát” hay sao?
- Cứ
đa nghi như bác thì ai còn dám sử dụng đồ từ thiện nữa. Những doanh nghiệp bác
vừa nói chỉ là thiểu số, là “con sâu làm rầu nồi canh” thôi.
- Cũng
chẳng biết thế nào, có khi họ cho uống trà đá miễn phí nhưng lại bán kèm kẹo dồi
hay kẹo lạc với giá cắt cổ cũng nên.
- Sao
bác lại có thể nghi ngờ tấm lòng của mọi người thế. Chỉ những em bán báo, đánh
giày, người buôn bán ve chai uống thứ nước đó thôi, tiền đâu mà ăn kẹo lạc.
- Có
khi chủ bình nước cho các em cốc trà đá nhưng lại bắt các em đánh giày hay cho
đọc báo miễn phí cũng nên.
- Thôi,
tôi không nói chuyện với bác nữa. Cứ cái kiểu suy nghĩ thiển cận thế này, nói dại
chẳng may bác có gặp điều không may, sẽ chẳng có ai giúp đỡ đâu. Hãm.
Cận