Thứ Tư, 15 tháng 6, 2011

tha hồ hốt bạc

- Việt Nam sắp có hệ thống trường đại học xuất sắc đấy, từ nay bác Viễn hết chê bai giáo dục nước nhà nhé
- Thế thì mừng quá. Trường đó nằm ở đâu vậy?
- Đã thực hiện đâu mà biết, chính phủ mới cho chủ trương thôi
- Ôi dào! Thế mà tôi cứ tưởng… Ở nước mình ấy à, từ ý tưởng đến hiện thực có mà đến mùa quít. Thế nào là trường đại học xuất sắc hả bác?
- Thì tương đương với trường hàng đầu thế giới như Ha-Vớt, Ốc-sờ phớt chứ sao nữa
- Thế thì đáng mừng thật. Rồi giáo dục đại học nước ta sẽ cất cánh, rồi thì kĩ sư, bác sỹ Việt Nam sẽ tung hoành khắp thế giới. Giáo sư Anh, Mỹ không chịu trau dồi kiến thức ấy à, sang Lào, Cam-pu-chia mà xin việc làm nhé. Thế học trường xuất sắc có đắt không bác?
- Tất nhiên rồi, ngoài những “siêu nhân”, thần đồng ra, ai muốn vào đây chắc phải nộp hàng chục nghìn “đô” chứ không ít đâu
- Vậy trường đó mở ra cho con nhà giàu người nước ngoài học à?
- Cho người Việt Nam là chính chứ
- Nếu thế thì chỉ con cái các vị “siêu” giàu mới vào học được, con cái nông dân thì sao?
- Muốn cháu chắt vào học trường này thì từ đời ông cố nội đã phải ăn dè, hà tiện rồi. Có thóc, có thịt thì bán đi gửi tiết kiệm, khoảng hơn trăm năm là đủ tiền học cho một đứa
- Nếu vậy thì loại trường xuất sắc này khó mà thu hút được người học. Người giỏi, người tài, người giàu có họ du học những nước phát triển, hơi đâu lấy cái bằng trong nước cho phí tiền. Còn tầng lớp trung lưu và người nghèo thì lấy tiền đâu trả, không lẽ mang khoai sắn nộp thay cho học phí à?
- Người Việt mình giỏi xoay xở, rồi đâu sẽ vào đấy tất
- Vậy ai sẽ dạy cho loại trường này?
- Thì các giáo sư, tiến sỹ đã từng giật giải Nô-ben, những nhà kinh tế hàng đầu, những nhà chính trị, ngoại giao nổi tiếng thế giới chứ ai vào đây nữa
- Thù lao cho đám người này được cân bằng vàng, bằng “đô”, lấy đâu ra trả?
- Thì trả lương cho họ bằng các món đặc sản. Chẳng hạn, giáo sư nào thích mắm tôm thì trả bằng mắm tôm, thích sầu riêng thì trả bằng sầu riêng, có thế mà cũng phải hỏi
- Thế các giáo sư, tiến sỹ trong nước làm gì?
- Thì soạn giáo trình cho mấy giáo sư nước ngoài giảng.
- Giáo trình bậc học phổ thông còn đang phơi bày biết bao bất cập, soạn giáo trình cho các giáo sư nước ngoài đọc, họ cười cho thối mũi
- Bác chẳng biết gì cả. Nếu dự án soạn mới sách giáo khoa trị giá bảy mươi ngàn tỷ đồng được thông qua, thế giới sẽ phải đổ xô sang Việt Nam mua giáo trình. Lúc đấy tha hồ mà hốt bạc. Rồi thì chúng ta sẽ xuất khẩu chất xám, rồi nhập khẩu kĩ sư bác sỹ về làm “Ôsin” tại gia, rồi thì…
- Thôi đi! Từ ngày thống nhất đất nước đến giờ, phấn đấu mãi mà đã có trường nào lọt tốp 200 châu Á đâu. Chỉ mong có được một trường đạt mức trung bình của thế giới là mừng lắm rồi. Hão huyền
Cận

khắc khoải ngàn thu

- Bác Viễn này, thằng cháu nội tôi đã bảy năm học mẫu giáo rồi đấy
- Cái bản mặt lúc nào trông cũng “thẫn thộn”của bác làm sao sản sinh được đám con cháu thông minh kia chứ. Cháu nó bị “đao” từ nhỏ à?
- Đâu có, cháu rất bình thường, thậm chí còn khá thông minh nữa kia
- Vậy sao bác lại để cháu học mẫu giáo lâu vậy?
- Đành phải vậy thôi, cháu nó không thể thi được vào lớp một bác ạ
- Sao thế?
- Bác cứ lên mạng sẽ rõ. Ai đời, đề thi vào lớp một mà khối anh thạc sỹ, tiến sỹ chưa chắc đã làm được
- Bác cứ đùa, các cháu đã được đi học đâu mà bắt thi cử?
- Vậy mà để có được một xuất vào lớp một các cháu phải giải được mấy đề thi trắc nghiệm. Có đề tôi phải thức trắng đêm vắt óc mà vẫn không giải được
- Ồ, khó thế thì làm sao những đứa trẻ nhìn thấy con gà còn nhầm với con bò, gọi cái ao là biển Sầm Sơn lại có thể giải được? Hay là họ cố tình đánh trượt?
- Có lẽ thế, nhưng cũng phải thông cảm thôi, các mối quan hệ ở đâu chẳng có. Điện thoại của “sếp” trên phòng, trên sở ư, của kho bạc, ngân hàng ư, phải sắp xếp khẩn trương, nếu không thì liệu hồn. Trường càng nổi tiếng, đề càng khó, số tiền các phụ huynh dùng để “chạy” càng cao
- Thì cũng phải để các thày cô đồng lương vốn eo hẹp kiếm chác chút đỉnh chứ. “Có thực mới vực được đạo” mà. Bác cũng nên làm cái phong bì lo cho đứa cháu, vài nghìn “đô” chứ mấy
- Ối giời, tôi có sáu đứa cháu cả thảy, lo được hết cho chúng nó thì bán nhà đi à?
- Ai bảo đẻ cho lắm vào, còn kêu ca nỗi gì. Sao không cho chúng vào học đúng tuyến, có phải chạy chọt gì đâu
- Mấy cái trường làng đó học chỉ tổ ngu thêm chứ ích gì. Bác tính, với cương vị tổ trưởng bảo vệ cơ quan như tôi, con cháu phải học trường “xịn” mới xứng tầm chứ
- Mới có cái chức “còi” mà đã thế, không hiểu bác mà làm giám đốc công ty thì sẽ thế nào. Giả sử cháu bác có “chạy” được vào trường điểm, trường chuyên, liệu nó có theo kịp bạn bè không?
- Cái đó tính sau. Nếu không học được, thì chịu khó xách cặp cho mấy đứa học giỏi, sáng nào cũng mua xúc xích cho cái đám “siêu nhân” ăn, khi thi chúng sẽ cho “quay” bài, lo gì
- Bây giờ tôi mới hiểu người đời đã đặt nhầm tên cho Hòn Vọng Phu, phải gọi là Hòn Vọng Chữ mới đúng. Cái lối tư duy của nhũng người như bác cộng với sự quản lí yếu kém hiện nay, giáo dục Việt Nam còn khắc khoải ngàn thu, ngán cho cái sự đời
- Cận

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011

Liệu cơm gắp mắm


- Báo để bác Viễn mừng nhé, chỉ ít năm nữa thôi là người Mỹ phải đưa con em họ sang Việt Nam du học ngay từ lớp mẫu giáo đấy!
- Thật vậy sao, thế thì đáng mừng quá. Lâu nay ta cứ phải cử con em sang đó học, rất tốn kém, mà có mấy đứa chịu về nước làm việc đâu. Bác nghe thông tin đó ở đâu ra vậy?
- Thì báo, đài mấy bữa nay loan tin bộ Học đang đề xuất chính phủ chi bảy mươi ngàn tỷ đồng để thay mới hoàn toàn sách giáo khoa mà. Phen này trí tuệ Việt sẽ thay máu hoàn toàn. Rồi thì “Ngô Bảo Châu” sẽ nhan nhản khắp nơi, cứ vào quán phở là gặp, muốn làm thợ sửa xe máy ấy à, phải đoạt giải Nô-ben mới xin được việc nhé…
- Bảy mươi ngàn tỷ đồng mà qui ra phở thì được bao nhiêu bát hả bác?
- Trí tuệ một anh bảo vệ như tôi không làm được phép tính lớn thế đâu, qui đổi ra cái khác cho dễ hình dung đi.
- Vậy được bao nhiêu căn hộ cho người thu nhập thấp?
- Sẽ được một trăm bốn mươi ngàn căn.
- Trời! vậy qui ra trường học thì thế nào?
- Đủ để xây hai nghìn ngôi trường hiện đại, mỗi ngôi trị giá ba mươi lăm tỷ đồng.
- Trời! vậy dùng để tăng lương cho giáo viên thì được bao lâu?
- Nếu mỗi giáo viên được tăng một triệu đồng một tháng thì được gần mười năm
- Trời! Vậy sao không dùng số tiền đó để cải thiện đời sống giáo viên, nâng cấp, xây mới trường học cho bà con vùng sâu vùng xa, thay mới sách giáo khoa làm gì, sách cũ có vấn đề à?
- Chắc vậy nên người ta mới đề xuất thay thế chứ!
- Tôi cũng biết nhiều cuốn sách giáo khoa của chúng ta giờ không còn phù hợp với thời đại mới nữa, nhưng cũng có cuốn chỉ cần điều chỉnh lại hoặc giảm tải một số nội dung là sẽ sử dụng tốt, việc gì phải thay cho tốn kém.
- Tôi lại nghĩ phải thay tuốt tuồn tuột, cái quần cũ bị rách thì phải mua quần mới, chớ có vá víu làm gì, hàng xóm láng giềng họ cười cho.
- Nhưng cũng phải liệu cơm gắp mắm chứ. Cái gì cũ cũng bỏ đi cả là không tốt cho tương lai đâu. Thế sách giáo khoa mới sẽ thuê Mỹ, Anh hay Pháp viết hộ?
- Do đội ngũ giáo sư, chuyên gia trong nước viết thôi.
- Ôi! Thế ra “Bổn cũ soạn lại à”? Nói bác bỏ quá cho, tôi bây giờ mất lòng tin vào đội ngũ giáo sư trong nước lắm, nhất là sau mấy vụ đạo văn vừa rồi.
- Cũng tùy người thôi bác ạ, phải có lòng tin vào các cây đa cây đề chứ!
- Đội ngũ trí thức của mình nhiều người tài, nhưng có mấy khi họ được đưa vào ban soạn thảo sách giáo khoa đâu, chỉ rặt những kẻ thèm tiền thôi.
- Bác khờ khạo quá, nếu giao cho người giỏi soạn sách giáo khoa thì làm sao chỉ ra được lỗi, để mà có cớ xin tiền làm lại.
- Ừ nhỉ, thế mà tôi không nghĩ ra đấy!
Cận

Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011

Ngượng chết đi được


- Người xinh cái dáng cũng xinh/người giòn cái tỉnh tình tinh cũng giòn. Đố bác Viễn cái Tỉnh tình tinh là cái gì?
- Gớm quá, sáng ra đã rửng mỡ, là cái “ấy” chứ còn cái gì nữa, chỉ được cái bậy bạ là giỏi
- Theo bác, cái Tỉnh tình tinh có giá trị lắm không mà nhiều người khoái thế?
- Tất nhiên rồi. Cả ngôi nhà cũng chỉ trăm cây vàng, vậy mà cái Tỉnh tình tinh được ví là cái ngàn vàng kia đấy
- Thảo nào mà khối ông sẵn sàng đánh đổi cả sự nghiệp, danh dự, gia đình chỉ vì cái Tỉnh tình tinh. Mà sao dạo này phát hiện nhiều vụ đồi bại thế bác nhỉ, hết thầy giáo gạ tình lấy điểm lại đến ông hiệu trưởng mua dâm học trò, có vị quyền cao chức trọng đứng đầu một tỉnh cũng phải khăn gói ra đi sau mấy đêm “hoang dã” với các cháu tuổi vị thành niên…
- Chẳng cứ nước mình, khối ông tai to mặt lớn tầm cỡ thế giới cũng lăn đùng ngã ngửa vì cái Tỉnh tình tinh đấy
- Thật dại dột quá, chết ngoài sa trường còn đáng, chứ chết bởi cái thứ trông cũng chẳng lấy gì làm “nhã nhặn” lắm thật uổng quá
- Thôi đi, chẳng qua là bác già rồi, không còn sức mà “cày sâu cuốc bẫm” nên mới nói thế, chứ hồi còn trẻ bác khác gì con ngựa hoang, đến cỏ dại còn gặm lấy gặm để nữa là
- Bác chỉ được cái nhớ dai. Trước đây, đúng là tôi có “hư” thật, nhưng đấy là do chị em tự nguyện dâng hiến đấy chứ, đâu có mua bán trao đổi như bây giờ
- Mới chỉ làm đội trưởng đội bảo vệ cơ quan mà bác đã bị các cô xúm xít vây quanh, thử hỏi làm to hơn nữa sẽ thế nào, khó mà thoát khỏi bẫy tình lắm
- Làm quan thật sướng bác nhỉ, mỡ cứ tự chui vào miệng mèo, ước gì…
- Cũng chẳng như bác nghĩ đâu. Khi còn quyền cao chức trọng, muốn bao nhiêu cái tỉnh tình tinh cũng có người cung phụng, nhưng đến lúc cần, chính cái đám “đưa người cửa trước, rước người cửa sau” đó lại cung cấp bằng chứng cho dư luận
- Kinh thế kia à, đã ăn vụng thì phải kín đáo, khôn khéo chứ
- Không ai nói hay cả ngày được đâu, nằm cạnh vài ba đóa hoa tuổi trăng rằm, ngào ngạt như múi mít đầu mùa, ai còn giữ được bình tĩnh chứ. Xong việc một cái là thẳng cẳng như thằng chết trôi, ai muốn quay phim chụp ảnh mà chẳng được. Khi cần tống tình, tống tình, hay hạ bệ ai đó, chỉ việc “tương” lên internet, thế là xong một đời dại khờ
- Ôi! Nếu bị đưa lên mạng thì cả thế giới sẽ “chiêm ngưỡng” thằng “em” bé bỏng à?
- Không chỉ có thế, mọi người sẽ bàn tán, chê bai, dè bỉu nữa chứ
- Tiếc quá, hồi trẻ, khi còn “hùng vĩ” chẳng có internet để quảng bá “thương hiệu”, giờ “hàng họ” đã quá “đát” còn bị quay lén, chụp trộm đưa ra cho thiên hạ bình phẩm, ngượng chết đi được
Cận