Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010

Ăn mày đòi xôi gấc


- Bác Viễn này, sau chuyến đi miền Trung vừa rồi tôi phát hiện được một điều rất quan trọng.
- Bác mới tìm được hang động hay cánh rừng nguyên sinh mới à?
- Không, tôi nhận thấy ở miền Trung có rất ít người béo, cơ thể ai cũng sắt lại như cây phi lao ngoài bãi biển vậy.
- Những người gầy thường ít bệnh tật, chắc họ phải tập luyện vất vả lắm?
- Cuộc sống khốn khó luôn rình rập thời gian đâu mà luyện tập thể thao.
- Vậy có khi họ quanh năm phải chạy bão, chạy lũ nên người mới “sọp” như vậy đấy!
- Cũng chỉ đúng một phần. Họ teo tóp như vậy là do sử dụng đồ cứu trợ đấy!
- Bác cứ đùa, người đời thường nhịn ăn để giảm cân, chứ có ai gầy đi vì ăn bao giờ.
- Vậy tôi hỏi bác, bác đã mua bao nhiêu bộ quần áo mới cho đồng bào bị bão lụt miền Trung đợt gần đây?
- Tiền đâu mà mua đồ mới, tôi ủng hộ ít tiền với một bao tải quần áo cũ cho đỡ chật nhà.
- Chính cái lối làm từ thiện bằng đồ thải, đồ thừa của những kẻ như bác đang làm cho đồng bào trong đó khốn khổ hơn đấy!
- Bác đừng có vu oan giá họa. Tôi đã làm gì sai nào?
- Ủng hộ người đang gặp hoạn nạn bằng thứ quần ảo rách nát không đáng làm giẻ lau, cho người bệnh thuốc quá hạn sử dụng, mì ăn liền hỏng, gạo mốc meo… như thế phải tội lắm!
- Bác chẳng hiểu gì tôi cả. Tôi mà ủng hộ quần áo mới, TV đưa hình ảnh người dân ăn trắng mặc trơn lên sóng ai người ta cứu trợ cho nữa. Phải mặc đồ thật rách rưới vào, càng tiều tụy càng tốt, có thế, quốc tế họ mới thương.
- Thế nhỡ thuốc quá “đát”, thịt hộp thối khiến người dân gặp bệnh tật hay chết thì ai chịu trách nhiệm?
- Bác cứ hay cả lo. Sức đề kháng của bà con tốt lắm. Năm nào họ chẳng gặp lũ, năm nào chẳng uống thuốc rởm, ăn gạo mốc mà có sao đâu. Mỗi khi có trận bống đá họ nườm nượp kéo tới sân, hò hét kinh lắm, chứng tỏ là họ rất khỏe.
- Thôi đi, khi con người ta khốn khó, người ta mới cần đến sự giúp đỡ. Việc cho cũng phải có văn hóa, có thế tấm lòng của chúng ta mới có ý nghĩa.
- Ăn mày còn đòi xôi gấc. Không lấy thì cứ trả lại, tôi dùng làm giẻ lau xe.
- Không ai nắm tay được cả ngày. Chẳng may nhà bác gặp lũ, người ta cứu trợ bác mấy cái giẻ rách, bác có chịu được không?
- Tôi sẽ từ chối.
- Vậy bác lấy gì để quấn vào thân?
- Tôi cứ để vậy ngâm mình dưới nước, ai thấy được mà lo.
Cận

Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

Ăn chơi đừng sợ mưa rơi



- Bác Viễn có muốn lên TV, được cả nước ngưỡng mộ không?
- Được thế ai chẳng muốn, nhưng khó lắm. Lâu nay, mỗi khi cả nhà đi vắng hết tôi vẫn ăn mặc thật chỉnh tề thắt cà vạt đàng hoàng rồi tắt hết điện trong phòng, kéo ghế ngồi trước TV thấy bóng mình hắt từ đó ra, cũng oai ra phết. Chỉ buồn một nỗi không có ai nhìn thấy mình.
- Ý tôi là bác có muốn lên TV thật không cơ?
- Muốn chứ, bác mà cho tôi được lên TV dù chỉ vài giây thôi, tôi sẵn sàng cõng bác đi ăn phở sáng một tháng liền.
- Sắp tới có cuộc đấu giá từ thiện, bác cứ đăng kí với Ban tổ chức là sẽ mua một đồ vật vớ vẩn nào đó với giá vài chục tỷ đồng, họ sẽ xếp bác ngồi hàng ghế VIP ngay, tha hồ mà hướng mặt lên ống kính, cả nước sẽ được chiêm ngưỡng dung nhan của bác, sướng nhé!
- Ối giời, bán cả nhà cửa, cả đôi vợ chồng già này đi cũng chẳng được nổi tỷ bạc, lấy đâu ra mà ủng hộ lắm thế!
- Tôi có buộc bác phải có nhiều tiền đâu, chỉ cần ai hỏi bác cứ bịa là chủ tich hội đồng quản trị công ty XYZ nào đó là được.
- Cái bản mặt hãm tài sau hơn 30 năm làm bảo vệ của tôi nói vậy ai người ta tin
- Ở nước mình bây giờ dị nhân nhiều lắm, trông bác cũng không đến nỗi bất lương lắm đâu, cứ mạnh dạn lên.
- Đã lên đến đó rồi không lẽ suốt buổi ngồi im thin thít?
- Ai bảo bác làm thế, phải đấu giá thật hăng vào chứ!
- Ôi, thế nhỡ trúng đấu giá thì lấy tiền đâu mà trả?
- Cái đó để tính sau. Chỉ cần khi MC hỏi, bác phải tự giới thiệu mình thật hoành tráng, là người thành đạt, lắm tiền nhiều của và trong huyết quản luôn bừng bừng tinh thần yêu nước thương nòi, sẵn sàng chia sẻ tài sản cho người nghèo là được.
- Thế hôm sau người của Ban tổ chức đến nhà thu tiền thì làm thế nào?
- Cứ tắt điện thoại, về quê vài bữa là ổn.
- Chẳng trốn được mãi đâu, có lên trời họ cũng moi ra.
- Đến nước đó thì cứ nói là không có tiền, luật pháp nào bỏ tù người không chịu làm từ thiện nào?
- Nhưng hành vi của mình sẽ được phơi bày trên mặt báo, ngượng lắm, còn mặt mũi nào mà nhìn hàng xóm láng giềng nữa.
- Ăn chơi thì đừng sợ mưa rơi. Nhiều ngôi sao nổi tiếng, giàu có chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của khán giả sẵn sàng vén xiêm y lộ cả “hàng họ”, “bưởi bòng” nhảy tưng tưng trên sân khấu kia kìa!
- Của họ mơn mởn, roi rói khán giả còn khoái xem, chứ của lão già bảy mươi như tôi mà hở ra thì…
Cận