- Sao
mặt mũi sưng húp thế kia, bị bạn gái “tẩn” à?
- Được
thế thì nói làm gì, tôi vừa bị một người ngã xe đánh.
- Đi
đứng ngổ ngáo, húc vào người ta là dễ bị ăn đòn lắm.
- Không
hề. Tôi đi sau người đó hơn chục mét. Bất ngờ anh ta ngã vật ra đường khi cố
leo lên vỉa hè để tránh ùn tắc. Thấy đối tượng bị ngã đau tôi liền dừng xe, chạy
đến đỡ dậy, không ngờ anh ta “quại” thẳng 2 cú rất mạnh vào mặt tôi.
- Khi
xốc “nạn nhân” dậy, bác có nắm vào chỗ để ví tiền của người đó không?
- Biết
họ để dâu mà nắm, tôi chỉ xốc vai thôi.
- Vậy
chắc chắn anh ta nghĩ bác là người gây ra vụ tai nạn nên “quại” lại cho hả giận.
- Dù
tôi có là nguyên nhân gây ra vụ việc thì người đàng hoàng, có giáo dục không ai
ứng xử như vậy. Có ai muốn gây tai nạn đâu.
- Chẳng
qua thấy bác già nua, gày gò, ốm yếu nên anh ta hành hung thôi. Thử gặp Lý Đức
hay Phạm Văn Mách xem lại chẳng cun cút chuồn thẳng ấy à.
- Thấy
đồng loại gặp chuyện không may thì giúp thôi, ai ngờ. Đúng là làm phúc phải tội.
- Thôi
bỏ qua đi, bác sang nhà tôi bóp mật gấu cho đỡ sưng. Lần sau gặp chuyện như thế
phải tránh xa nghe chưa.
- Sao
bác lại khuyên tôi như thế. “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”, dù có bị đánh đập tôi vẫn quyết không bỏ rơi
người hoạn nạn. Có lẽ đợt này tôi phải theo học một lớp Judo bác ạ.
Cận