Thứ Ba, 30 tháng 3, 2010

Hư lắm cơ




Bác Viễn đi đâu mà lỉnh kỉnh máy ảnh thế kia? Nếu đi chụp người đẹp thì cho tôi đi với, cái “món” đó bổ mắt lắm.
Các cô trẻ đẹp ai người ta thuê người chụp nghiệp dư như tôi. Tôi đi chụp cụ Rùa Hồ Gươm đây.
Để chụp được cụ phải mất công lắm. Biết cụ nổi lên lúc nào mà chụp?
Mấy bữa nay cụ nổi thường xuyên, chịu khó chờ là chụp được thôi.
Hôm vừa rồi tôi cũng được ngắm cụ bơi là là trên mặt nước. Chả biết thân thể cụ hoành tráng đến đâu, riêng cái đầu đã to bằng cái cối xay, chỉ mới ngắm qua thôi đã thấy ngưỡng mộ quá. Tại sao dạo này cụ hay nổi lên thế nhỉ?
Bác tính, nước hồ ngày càng cạn, ô nhiểm mặt nước làm cho tôm cua cá bạn bè thân thiết của cụ chết cả, chẳng có ai chơi cùng, cụ phải ngoi lên mặt nước để ghi nhớ mặt mấy đứa hay vứt rác xuống hồ chứ!
Này bác, sao người ta không thả cả đàn rùa xuống mà chỉ để có mình cụ dưới hồ nhỉ? Ở dưới đó một mình chắc cụ cô đơn lắm!
Đã là hồn phách của dân tộc thì càng khó kiếm càng quí. Cụ thuộc loài cực hiếm, trên thế giới chỉ còn có 4 cụ thôi. Thả loại rùa khác xuống hồ, giữa chúng cũng không thể phối giống được, chẳng may gặp phải mấy con “đầu gấu” chúng gặm hết chân tay của cụ thì ai chịu trách nhiệm?
Làm gì đến nỗi thế, rùa vốn là loài hiền lành mà.
Thôi đi bác, chúng chỉ hiền với những con đồng chủng thôi. Cứ nhìn vào con người là thấy ngay thôi, cùng một màu da mà còn cắn nhau chí chóe kia kìa.
Còn một cụ ở hồ Đồng Mô, sao không đưa về Hồ Gươm để các cụ đoàn tụ và tiện thể để các cụ phối giống với nhau nhỉ?
Đã lên chức cụ rồi, thở còn chẳng ra hơi, còn sinh với đẻ nỗi gì.
Mỗi lần nghĩ đến cụ là tôi lại thấy xót xa cho thế giới tự nhiên. Nhiều loài đã tuyệt chủng. Không hiểu vì lí do gì mà thời gian gần đây chúng biến mất nhanh thế nhỉ?
Bác tính, với qui mô, tốc độ phát triển các quán đặc sản thú rừng như hiện nay mà các loài thú quí hiếm vẫn sinh sôi nảy nở được mới là điều lạ.
Thời buổi sản xuất dư thừa như hiện nay mà sao con người vẫn thích “chén” động vật hoang dã thế nhỉ? Thời bao cấp đói khổ là thế mà có thấy ai ăn rùa hấp bia, cà cuống rang bơ đâu.
Quan trọng là ý thức người dân và kỉ cương phép nước bác ạ. Khối vị trong nhà treo đầy ngà voi, sừng bò tót thì nói được ai. Có ông còn than vãn tối đi ngủ mà không “làm” một cốc nước sừng tê giác là người cứ nóng ran lên, không tài nào ngủ được. Người lớn mà còn “hư” như thế thì nói làm sao được con trẻ?!?!
Cận

Thứ Hai, 22 tháng 3, 2010

Bệnh của thiên hạ

- Đi đâu mà tất bật vội vàng thế bác Viễn?
- May quá, gặp bác ở đây, đỡ phải qua nhà. Tôi định mua mấy miếng đất, muốn rủ bác đi xem cùng.
- Chà, chà! Kín tiếng quá, cứ giả nghèo giả khổ, đùng một cái trở thành địa chủ. Mỗi mét vuông đất giờ có giá hàng chục triệu đồng, bác định mua mấy héc-ta?
- Ai bảo bác là tôi muốn làm nhà ở? Tôi mua vài mét vuông đất nghĩa trang để chôn cất đôi vợ chồng già thôi.
- Vậy mà tôi cứ tưởng… Thiêu quách đi cho rồi, đỡ khổ con cháu mất công thăm viếng. Tiền mua đất để tôi với bác đi uống rượu cho sướng.
- Không được, cứ nghĩ cảnh thân xác mình bị đốt cháy, rải tro theo gió mà tôi rùng cả mình. Mình phải giữ lại mộ phần để con cháu đời đời hương khói chứ
- Người ta là nhà chính trị hay nhà khoa học tài năng có nhiều cống hiến cho nhân loại thì không nói làm gì, đằng này, một lão bảo vệ về hưu như bác, cơ thể đã mục ruỗng cả, đến giun dế chúng cũng chê thì lưu danh muôn thuở để làm gì?
- Gần đây báo chí có đưa tin một tử tù muốn cống hiến các bộ phận cơ thể cho khoa học đấy. Đến tên tù mà cũng muốn lưu lại chút gì đó cho hậu thế nữa là tôi, một tổ trưởng bảo vệ có thâm niên mấy chục năm trong nghề.
- Người tử tù đó làm vậy là để chuộc lại tội lỗi anh ta gây ra, chứ đâu phải do háo danh như bác.
- Háo danh là bệnh của cả thiên hạ chứ riêng gì tôi. Đi qua khu vực miền Trung bác sẽ thấy mộ phần san sát, cái nào cũng hoành tráng hơn cả nhà ở của người sống. Chúng như muốn thể hiện đẳng cấp của người nằm trong đó bác ạ
- Người có công với đất nước, với dân tộc có mấy ai màng đến những cái hình thức đó. Cái đám tham nhũng, chụp giựt bao giờ chẳng muốn được chết trong phè phỡn
- Vậy ở thế giới bên kia cũng phân biệt giàu nghèo hả bác?
- Trần sao, âm vậy mà!
- Bác đã nói thế thì tôi càng quyết tâm phải sở hữu một ngôi mộ thật to. Không mọc mũi sủi tăm nơi trần thế được thì phải phát tướng nơi địa ngục chứ bác. Thôi tôi đi đây, kẻo muộn rồi.
Cận