Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

Hội nhập mà!


- Trời đẹp thế này mà ngồi nhà đăm chiêu nghĩ ngợi gì thế bác Viễn?
- Tôi vừa ở bờ hồ Hoàn Kiếm về, bực mình quá đi thôi!
- Chắc các bà, các cô không cho bác tập thể dục nhịp điệu cùng chứ gì?
- Phong độ như tôi bà nào nỡ từ chối chứ.
- Vậy bác bị mấy thằng cha cờ bạc bịp ngoài đó lột sạch rồi phải không?
- Không phải. Sáng nay cụ rùa lại nổi lên đấy. Nhìn cụ xác xơ tôi đoán cụ sắp “đi” đến nơi rồi, thương quá.
- Phỉ phui cái mồm độc địa của bác. Cụ nổi lên để đón chào Hà Nội nghìn năm tuổi đấy !
- Chào mừng thì phải hân hoan, tươi tắn, đằng này trông cụ tiều tụy như vừa cưới vợ trẻ vậy.
- Ối giời, tiều tụy thế ai chẳng muốn. Sáng nay cụ nổi lên có lâu không bác?
- Chừng một tiếng đồng hồ, cụ lảo đảo bơi quanh hồ, trên lưng cõng một nàng rùa tai đỏ phây phây, béo tốt như bà chủ tiệm vàng vậy
- Các cụ xưa nói cấm có sai bao giờ, anh hùng dẫu đã xuống lỗ vẫn có mĩ nhân xin theo cả đàn. Nàng tai đỏ có xinh không bác?
- Đẹp lắm, nhưng không mang bản sắc rùa Việt. Nàng đứng trên lưng chồng mà vẫn liếc mắt đưa tình với đám đông xúm xít hai bên bờ, thỉnh thoảng còn giơ chùm móng đỏ chót lên ngắm nghía, mặc cho đức lang quân hổn hển ngụp lặn chống chọi với những cơn sóng dữ.
- Không có xuất xứ bản địa, vậy nàng tai đỏ ở đâu ra?
- Nghe nói có công ty phía Nam cho nhập loại rùa này, phát tán trong cộng đồng, rồi người dân mua về phóng sinh xuống hồ.
- Cũng tốt, rùa Việt vốn vóc dáng nhỏ bé, đen đúa, chân cẳng vòng kiềng, đầu to nhưng não nhỏ, ở trong nhà thì tranh nhau ăn, ra ngoài gặp thằng đầu gấu thì im thin thít, giờ phối giống với kẻ ngoại tộc thì mới mong thay da đổi lông được chứ!
- Nhưng cái giống rùa tai đỏ này chúng phàm ăn và hung dữ lắm. Sức ăn của chúng gấp mấy lần rùa Việt, mà toàn ăn ngon. Khi ân ái thì rít lên ầm ầm, cao hứng lên còn cắn đứt cả cổ chồng.
- Không sao, thế mới có cảm giác là đang tồn tại chứ. Sống mà nhàn nhạt, đơn điệu, dịu êm, chẳng có chút bão tố nào, chán lắm!
- Vấn đề là, con cháu cụ lại toàn mang gen họ ngoại, tóc vàng, mắt xanh, đòi đi “tè” cũng bằng tiếng Anh, bác có chịu được không?
- Có gì mà không chịu được, hội nhập mà!
Cận

Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

Cải đồng...hoàn lão


- Đúng vào lúc anh em ta chuẩn bị về với tổ tiên thì người ta tìm được thuốc cải lão hoàn đồng bác Viễn ạ, mừng quá!
- Bác không đùa đấy chứ? Để có được loại thuốc này, đắt mấy tôi cũng mua, “máy móc, thiết bị” dạo này rệu rão hết cả rồi, cần phải trẻ hóa ngay.
- Trẻ lại, khỏe lại để làm gì vậy?
- Bác bị thiểu năng trí tuệ đấy à. Trẻ, khỏe để lấy vợ mới chứ làm gì nữa.
- Thế bà lão hiện giờ bác tính sao?
- Gần đây bà ấy hay làm thơ tình lắm. Ràng buộc cả đời với người vợ đã gần 70 tuổi là có tội đấy, nên để bà ấy được tự do yêu đương chứ. Thuốc tiên này bán ở đâu vậy bác?
- Không phải thuốc mà là một loại sữa có xuất xứ từ nước ngoài có khả năng thúc đẩy trẻ dậy thì sớm.
- Thế thì phải gọi là “cải đồng hoàn lão” chứ. Già cả như anh em mình nhỡ uống vào lại già như ông Bành tổ thì sao?
- Tôi cũng không rõ loại sữa này có ích gì với cái đám già luôn yêu đời, yêu người như tôi với bác không, nhưng chắc chắn nó có tác dụng với đám trẻ từ 1 đến 2 tuổi.
- Bác có đùa không đấy, các cháu mới biết đi chập chững thì dậy thì làm sao được?
- Thế mới có chuyện để nói. Nhiều cháu mới mới có 18 tháng tuổi, vì uống loại sữa này mà có những biểu hiện của tuổi 15-16.
- Có nghĩa là “đồi núi, sông suối, rừng rú” cũng bắt đầu phát triển?
- Đúng vậy.
- Trời ạ, thế thì kinh khủng quá. Vậy nếu những đứa trẻ đang bập bẹ học nói này đòi dựng vợ gả chồng thì sao?
- Thì cho chúng lấy nhau. Cưới bây giờ hay 20 năm nữa mới cưới khác gì nhau. Để chúng thưởng thức sớm hương vị của tình yêu cũng có cái hay. Rồi chúng sẽ sớm thất vọng về nhau, chúng sẽ làm thơ tình ở tuổi mẫu giáo.
- Và chúng sẽ sinh con đẻ cái nữa chứ. Tôi chưa thể hình dung nổi hình ảnh những đứa trẻ mới vài tuổi mang bầu 9 tháng, “bưởi bòng” thè lè như vậy sẽ đi đứng ra sao. Loại sữa “tình yêu” này đã có ở Việt Nam chưa bác?
- Tôi cũng không rõ, nhưng ra đường thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp những cháu mới học tiểu học mà ria mép đã đen sì.
- Thôi chết rồi, thảo nào mà thằng cháu đích tôn của tôi mới học mẫu giáo lớn mà sáng nào cũng mượn dao cạo râu của ông, lại đòi mẹ cho mua cho quần “sịp” nữa chứ. Sữa ơi là sữa ơi!
Cận

Thứ Ba, 10 tháng 8, 2010

Giao trứng cho ác



- Nghe nói con gái bác Viễn sắp cưới phải không, chúc mừng nhé!
- Cám ơn bác! Cháu nó lấy chồng xa nên gia đình buồn quá, chẳng muốn tổ chức linh đình làm gì.
- Ở đâu thì cũng là nước mình, giao thông bây giờ thuận tiện lắm, nhoắng một cái là đến nơi, việc gì phải ủ rũ thế?
- Khốn nỗi, cháu nó lại lấy chồng nước ngoài, mấy năm chẳng về thăm nhà một lần, dễ mất con lắm bác ạ.
- Kêu ca cái gì, khi nó gửi đô-la về thì ai tiêu cho. À, mà cháu nó lấy chồng nước nào vậy?
- Người Hàn quốc hay Đài Loan gì đó, tôi cũng chưa hỏi.
- Xem phim Hàn quốc thấy đàn ông nước họ thật đáng yêu. Rồi đây có con rể đẹp như diễn viên đừng có vác mặt lên nhé. Thế thằng rể của bác bao nhiêu tuổi rồi?
- Cũng còn khá trẻ, kém tôi có 2 tuổi thôi.
- Như vậy là gần 70, chấp nhận được. Ông bạn tôi có cậu con rể hơn bố vợ 10 tuổi, hôm đón dâu, mải cười rơi cả hàm răng giả vào bát súp. Lúc vái gia tiên, chẳng hiểu sao cậu ta ngã dúi cả vào gầm bàn thờ, hô hấp nhân tạo mãi mới tỉnh, từ hôm đó đến giờ toàn ra đầu ngõ đứng cười một mình.
- Tôi cũng đang lo đây. đêm động phòng, thằng rể mà“lao động” quá sức chẳng may bị tai biến mạch máu não thì có mà hết hơi. Con gái mình chưa được làm vợ ngày nào đã phải cõng chồng vào viện châm cứu, tội nghiệp lắm.
- Thì đừng gả cháu nó cho người nước ngoài nữa. Bác đã nghe chuyện cô dâu Việt bị chồng người Hàn quốc đánh chết chưa?
- Tôi cđng có nghe, nhưng bác yên tâm, thằng rể nhà tôi già lắm rồi, cài cái khuy áo còn chẳng làm nổi thì đánh được ai, cùng lắm là bị nó đánh sưng mặt, què chân, què tay, không chết được đâu.
- Biết thế mà còn giao trứng cho ác?
- Nhà nghèo nên con gái phải khổ nhục kế thôi. Làm dâu xứ người mới có tiền gửi về cho bố mẹ làm nhà, nếu khấm khá thì đón cả nhà sang Hàn quốc chơi, tha hồ ăn nấm Kim chi với sâm Cao Ly chứ!
- Chọn rể già thế bác không lo con mình sớm góa bụa sao?
- Chồng chết sớm thì con gái mình mới sớm được hưởng thừa kế. Lấy chồng trẻ, bắp tay to như cái cối say, nó “quại” một phát là con mình toi ngay, chẳng dại.
Cận

Thứ Tư, 4 tháng 8, 2010

Ngộ chữ cả lượt



- Con người thật kì diệu bác Viễn nhỉ?
- Đúng thế! Bác đang có điều gì vui phải không?
- Chẳng là mấy bữa nay đọc báo thấy viết nhiều về một cô bé đỗ thủ khoa 2 trường đại học, tự nhiên tôi thấy vui, thêm tin tưởng vào lớp trẻ.
- Chắc là thủ khoa của mấy trường không ai thèm đăng kí chứ gì?
- Không, đỗ đầu vào 2 trường đỉnh nhất.
- Kinh thế kia à? Chắc nhà cô bé này phải giàu lắm mới có tiền thuê thầy “xịn” dạy dỗ?
- Trái lại, gia đình cô thuộc dạng siêu nghèo, bố mẹ luôn ốm yếu, nằm một chỗ, mâm cơm quanh năm chỉ có rau với cà.
- Các cụ thường nói “một quả cà bằng ba thang thuốc”, ăn lắm cà thế thì chỉ có ngu đi chứ học giỏi làm sao được?
- Không chỉ hoàn thành tốt việc học, cô còn rất chăm chỉ làm ruộng giúp đỡ bố mẹ.
- Ngày xưa bà Từ Hi thái hậu đãi khách quí món Sâm thử, nhiều người lẩn trốn vì lợm giọng không thể nuốt nổi. Họ không biết đây là những con chuột được nuôi bằng sâm, ăn vào cực kì bổ dưỡng, trí tuệ sáng láng. Có lẽ rau muống và cà nhà cô bé thủ khoa được tưới bằng nước sâm và cao hổ cốt nên mới thông minh thế!
- Vớ vẩn, rau còn chẳng có mà ăn, đào đâu ra sâm với hổ cốt.
- Nếu thế chắc cô bé xấu xí lắm, nhan sắc luôn tỷ lệ nghịch với trí tuệ mà.
- Trái lại, cô ấy xinh đẹp, cao ráo không thua gì mấy cô hoa hậu, hoa khôi.
- Thật à? Con bác với con tôi ăn mặc luôn thừa mứa mà sao chúng dốt thế nhỉ?
- Chắc ăn lắm quá nên lú mề, ngộ chữ hết cả lượt rồi!
- Cứ nghĩ đến con người ta giỏi giang thế tôi lại thấy rầu rĩ hết cả gan cả ruột.
- Cô bé thủ khoa đó có lên Hà Nội học thì cũng sớm thân tàn ma dại thôi!
- Sao bác lại nói thế, giỏi thế, tương lai phải rực rỡ chứ?
- Với đà tăng học phí thế này, sinh hoạt lại đắt đỏ, cô bé sẽ phải quần quật làm thêm để trang trải cho bản thân và gửi về giúp bố mẹ nuôi em ăn học. Vai u thịt bắp như tôi với bác còn chẳng trụ nổi nữa là tấm thân liễu yếu đào tơ.
- Phải cố học để được học bổng chứ!
- Bõ bèn gì. Bác thấy có con cá nào lớn nổi vì thính của người đi câu không?
Cận

Nhất cử lưỡng tiện



- Bác Viễn chắc là thích uống sữa lắm nhỉ?
- Sữa ai chẳng thích. Đến như cụ Cố trong tác phẩm Tắt đèn của nhà văn Ngô Tất Tố còn mê mẩn uống sữa của chị Dậu nữa là người đang phong độ cao như tôi.
- Sữa người thì nói làm gì, tôi muốn hỏi bác có hay sử dụng sữa hộp không?
- Vậy mà tôi cứ tưởng bác chuẩn bị giới thiệu cho tôi một “cô gái Hà Lan” trẻ trung xinh đẹp tràn trề “lương thực” cơ đấy. Sữa hộp lâu rồi tôi không mua vì đắt quá!
- Vậy mà mấy bữa nay các loại sữa lại đua nhau tăng giá đấy!
- Họ tăng giá là để người dân hạn chế sử dụng sữa, tránh nguy cơ béo phì cho thế hệ trẻ. Hành vi này đáng được khen thưởng.
- Thôi đi, bác có biết mỗi đợt tăng giá sữa là người dân bị móc túi vô lí hàng ngàn tỷ đồng không?
- Thì không uống sữa nữa, chuyển sang ăn cái khác.
- Nhưng trẻ sơ sinh lấy đâu ra răng để mà nhai cơm?
- Không ăn được cơm thì chọn cái gì mềm mềm cho trẻ nuốt chửng cũng được chứ sao. Cầu thủ Văn Quyến vừa đẻ ra đã ăn khoai nhoay nhoáy mà “phi” trên sân như tên lửa, có sao đâu?
- Trước khác, giờ khác, thời buổi này làm gì còn ai nuôi con bằng ngô khoai sắn nữa
- Chính vì cái tư duy “đua theo thời đại” của bác mà các doanh nghiệp lợi dụng đấy. Thấy hãng nào bắt chẹt, khách hàng phải đồng lòng tẩy chay ngay, doanh nghiệp không đàng hoàng chỉ có mà khóc tiếng Mán.
- Xăng, dầu, điện, nước tăng giá chỉ cần hạn chế sử dụng là ổn, chứ sữa cho trẻ, hay bệnh tật của người già làm sao mà rút bớt đi được? Viện phí cũng như giá sữa tăng thế chứ tăng nữa người dân vẫn phải bấm bụng chi trả.
- Vậy phải làm thế nào hả bác?
- Mua một con bò sữa về nuôi. Sáng vắt sữa cho con cháu uống, chiều bác cưỡi bò ra công viên chơi, đỡ phải trả tiền xe ôm, nhất cử lưỡng tiện quá còn gì.
Cận

Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Tập thể dục nhiều vào


- Chân cẳng tong teo như cành cây khô mà mặc quần sóoc với giày thể thao trông phản cảm lắm bác Viễn ạ.
- Kệ tôi. Tập thể thao chứ đi đâu mà cần phải có tính thẩm mĩ
- Sắp đi Đài Hoa thân hoàn vũ rồi còn bày đặt chuyện tập tành làm gì vậy, đang hồi xuân à?
- Xuân đâu nữa mà hồi? Tôi chịu khó tập là để vớt vát lấy chút sức khỏe, chứ giờ mà đi viện không chết vì bệnh thì cũng chết vì viện phí
- Tôi cũng nghe thông tin ngành thuốc đang đề xuất tăng tiền khám chữa bệnh gấp nhiều lần, cá biệt có thứ tăng hơn 60 lần.
- Chính vì lẽ đó mà nhiều người vào chữa bệnh hắc lào, nấm lang ben, nhưng khi đọc hóa đơn thanh toán đã lên cơn tai biến mạch máu não và nhồi máu cơ tim đấy
- Ngành thuốc căn cứ vào đâu mà tăng lắm thế nhỉ?
- Chẳng riêng gì ngành này, các ngành khác khi đề xuất tăng giá đều đưa ra con số chót vót để nhà nước trừ hao đi là vừa
- Liệu sau khi tăng viện phí các dịch vụ khám chữa bệnh có được cải thiện không bác?
- Đừng có mà nằm mơ! Bác không thấy giá xăng dầu, điện, học phí tăng đã nhiều lần mà chất lượng phục vụ vẫn trên đà tuột dốc hay sao?
- Vậy phải làm thế nào bây giờ?
- Phải tập thể dục nhiều vào, nếu thấy có bệnh thì mua thuốc chuột mà uống, đừng để phải vào viện mà khuynh gia bại sản đấy
- Đến lúc ấy thì thuốc chuột cũng sẽ tăng giá. Nếu chẳng may mua phải thuốc chuột rởm, uống vào không chết lại béo phây phây, mỗi bữa ăn chục bát cơm, lúc nào cũng thèm giăm bông, bít tết, nhìn thấy chị em mà mắt cứ long lanh lên thì có mà hết hơi
- Tăng viện phí để trả lương cho y bác sỹ cao hơn, đến lúc đó chắc tiêu cực sẽ hết bác nhỉ?
- Làm gì có chuyện đó. Bác có thấy con chuột nào vào kho thóc chỉ ăn uống no nê rồi về nhà nằm ngủ không? Khi về hang, bao giờ chúng chẳng tha theo vài hạt để dự trữ. Con người cũng thế thôi, họ hay lo xa lắm
- Nếu đúng như lời bác nói thì việc ba đến năm người bệnh nằm chung một giường sẽ vẫn diễn ra?
- Bác phải cám ơn bệnh viện đã tạo cơ hội chứ kêu ca gì. Thử hỏi, ở nhà bác có khi nào cùng lúc được gác chân lên người mấy em xinh tươi không?
- Chẳng may nằm cạnh mấy em bị thần kinh, suốt đêm ngoác miệng ra cười thì hãi lắm
- Già rồi mà còn kén cá chọn canh
Cận

Người thầy hiện đại



- Bác Viễn này, nhìn cái dáng lòng khòng, chân tươi, chân héo của bác mà tôi
chán quá, chẳng mang quốc hồn quốc túy gì cả.
- Ô hay cái bác này, ngứa mồm hay sao mà hôm nay thích chọc vào nỗi đau của tôi vậy?
- Hơi đâu mà đi trêu ghẹo bác, chẳng qua là trong thời buổi hội nhập này cái gì người ta cũng nâng lên tầm quốc gia, quốc tế nên tôi nhắc bác thực hiện nghĩa vụ công dân thôi.
- Nước mình đang cố gắng thoát khỏi kiếp nghèo, mọi thứ còn lạc hậu, yếu kém lắm, đã có gì xứng tầm thế giới đâu?
- Thế thì phải cố mà tìm ra cái gì đó quảng bá rầm rộ lên như “quốc hoa”, “quốc rau”, “quốc gạo”, “quốc thịt” chẳng hạn.
- Ôi nếu thế thì nước mình có nhiều thứ mà nước khác không có lắm, ví dụ như “quốc vượt đèn đỏ”, “quốc chửi bậy” “quốc vứt rác bừa bãi”…
- Thôi, thôi! Đấy là những cái tiêu cực, cái xấu, phải giấu đi chứ!
- Nghe nói gần đây ngành giáo dục muốn đưa bộ môn Vovinam vào trường học, đây chính là sự khởi đầu cho “quốc võ” đấy!
- Ồ, tốt quá! Từ nay các cháu sẽ có sức khỏe để “cõng” cặp sách đến lớp. Cái đám học sinh hư được học võ sẽ chỉ “xử lí” thầy cô, bạn bè bằng tay chân, không cần đến gậy gộc, dao, kéo nữa, chắc chắn sẽ hạn chế được nhiều cái chết thương tâm.
- Thì dạy cả giáo viên nữa, để họ có cái mà phòng thân.
- Có người năm sáu chục tuổi đầu rồi, đi từ nhà đến lớp đã hết cả hơi, giờ lại lên tấn, xuống tấn, múa côn vù vù là dễ mắc chứng lao phổi lắm. Khi song phi trò hư, thầy phải nhảy lên, tóc bạc trắng bay phấp phới đẹp như trong phim kiếm hiệp ấy bác nhỉ?
- Hình ảnh người thầy hiện đại nó phải thế, nhưng chẳng may đá không trúng rơi xuống sân trường thì có mà tan xương nát thịt. Lương ba cọc ba đồng lấy đâu ra mà thuốc thang, thương lắm!
Cận