Thứ Hai, 22 tháng 3, 2010

Bệnh của thiên hạ

- Đi đâu mà tất bật vội vàng thế bác Viễn?
- May quá, gặp bác ở đây, đỡ phải qua nhà. Tôi định mua mấy miếng đất, muốn rủ bác đi xem cùng.
- Chà, chà! Kín tiếng quá, cứ giả nghèo giả khổ, đùng một cái trở thành địa chủ. Mỗi mét vuông đất giờ có giá hàng chục triệu đồng, bác định mua mấy héc-ta?
- Ai bảo bác là tôi muốn làm nhà ở? Tôi mua vài mét vuông đất nghĩa trang để chôn cất đôi vợ chồng già thôi.
- Vậy mà tôi cứ tưởng… Thiêu quách đi cho rồi, đỡ khổ con cháu mất công thăm viếng. Tiền mua đất để tôi với bác đi uống rượu cho sướng.
- Không được, cứ nghĩ cảnh thân xác mình bị đốt cháy, rải tro theo gió mà tôi rùng cả mình. Mình phải giữ lại mộ phần để con cháu đời đời hương khói chứ
- Người ta là nhà chính trị hay nhà khoa học tài năng có nhiều cống hiến cho nhân loại thì không nói làm gì, đằng này, một lão bảo vệ về hưu như bác, cơ thể đã mục ruỗng cả, đến giun dế chúng cũng chê thì lưu danh muôn thuở để làm gì?
- Gần đây báo chí có đưa tin một tử tù muốn cống hiến các bộ phận cơ thể cho khoa học đấy. Đến tên tù mà cũng muốn lưu lại chút gì đó cho hậu thế nữa là tôi, một tổ trưởng bảo vệ có thâm niên mấy chục năm trong nghề.
- Người tử tù đó làm vậy là để chuộc lại tội lỗi anh ta gây ra, chứ đâu phải do háo danh như bác.
- Háo danh là bệnh của cả thiên hạ chứ riêng gì tôi. Đi qua khu vực miền Trung bác sẽ thấy mộ phần san sát, cái nào cũng hoành tráng hơn cả nhà ở của người sống. Chúng như muốn thể hiện đẳng cấp của người nằm trong đó bác ạ
- Người có công với đất nước, với dân tộc có mấy ai màng đến những cái hình thức đó. Cái đám tham nhũng, chụp giựt bao giờ chẳng muốn được chết trong phè phỡn
- Vậy ở thế giới bên kia cũng phân biệt giàu nghèo hả bác?
- Trần sao, âm vậy mà!
- Bác đã nói thế thì tôi càng quyết tâm phải sở hữu một ngôi mộ thật to. Không mọc mũi sủi tăm nơi trần thế được thì phải phát tướng nơi địa ngục chứ bác. Thôi tôi đi đây, kẻo muộn rồi.
Cận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét