Thứ Hai, 21 tháng 6, 2010

Chết rét giữa mùa hè



- Ngực nở, đùi dế như tôi quần đùi cởi trần còn có người ngắm “hàng họ”, đằng này đôi “vó” thì như ống sậy, xương sườn nổi u nổi cục thế kia nhông nhông ngoài phố không thấy xấu hổ à. Áo xống đâu mà không mặc vào, gớm quá!
- Kệ tôi, trời nóng thế này mà sơ mi cà vạt khác gì đeo gông vào cổ. Bác thử sờ vào lưng áo xem, ướt sũng mồ hôi khác gì cái giẻ lau nhà.
- Tôi vừa họp trên phường về, nơi công đường phải ăn mặc chỉn chu chứ!
- Nóng như thiêu như đốt thế này tụ tập đông người làm gì cho khổ, về nhà bật điều hoà lên cho nó sướng cái thân già.
- Nhà tôi cả tuần nay bị cắt điện, nóng quá không chịu được, mấy ông cháu mỗi người ngồi trong một chậu nước chơi thuyền giấy cũng vui lắm bác ạ.
- Nhà tôi vừa mất điện vừa mất nước mới chết chứ. Không hiểu mấy “ông” điện nước nghĩ gì lại nhè vào dịp này mà cắt nhỉ?
- Thì bác tính nhu cầu sử dụng của người dân tăng mạnh trong khi khả năng đáp ứng của ngành điện lại có hạn, họ cắt điện luân phiên là để người dân chia sẻ với nhau sự sung sướng và nỗi khổ đau ấy mà.
- Tôi lại nghe nói ngành điện cắt điện là để duy tu, bảo trì đường dây.
- Sao không sửa chữa vào mùa đông hay những hôm mát trời, cắt vào những hôm trời nắng thế này bố ai chịu được…
- Hồi mùa đông họ còn bận chia nhau sử dụng mấy nghìn tỷ đồng tiền thưởng. Không chịu được thì bác đi mà kiện. Họ cắt vào dịp này chủ yếu là để thách thức những người hay kêu ca như bác đấy. Bác cứ nhồi máu cơ tim đi, cứ đột quị đi, chẳng ai phải chịu trách nhiệm đâu.
- Ôi dào, tôi khổ vì nóng một thì vợ con các vị ấy khổ mười.
- Ai nói với bác là vợ con họ khổ. Nhà họ có đường điện “ưu tiên” riêng, có bể bơi riêng, nếu có chết thì họ chết vì rét giữa mùa hè, chứ không phải chết vì bức bối như bác đâu.
- Tôi già rồi, vô dụng rồi, có chết vì thiếu điện cũng không tiếc. Chỉ thương mấy ông bác sĩ hàng ngày nhìn bà con ùn ùn kéo nhau vào viện vì nóng mà không có điện để phẫu thuật nên cũng chẳng kiếm chác được gì, phải ăn bánh piza trừ cơm, tội quá!!!
Cận

1 nhận xét:

  1. Đọc bài của Bác tôi cười ra nước mắt Bác ạ! Chỉ e rằng "trái tim" của Bác không đủ "mênh mông" để "thương" hết vô số những kẻ kiểu như mấy ông bác sĩ đấy đâu. Trái tim nhỏ bé của tôi chỉ đủ thương bọn trẻ ở quê không chịu nổi những ngày mất điện. Đành khuyên chúng nó nhảy xuống ao chơi thuyền giấy vậy nhưng lại sợ nước ao ô nhiễm (mà cũng không nguy hiểm bằng sunfatđồng ở bể bơi đâu Bác nhỉ?). Còn phong độ như Bác thì làm sao mà chết được chỉ vì thiếu điện...

    Trả lờiXóa