Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Người thầy hiện đại



- Bác Viễn này, nhìn cái dáng lòng khòng, chân tươi, chân héo của bác mà tôi
chán quá, chẳng mang quốc hồn quốc túy gì cả.
- Ô hay cái bác này, ngứa mồm hay sao mà hôm nay thích chọc vào nỗi đau của tôi vậy?
- Hơi đâu mà đi trêu ghẹo bác, chẳng qua là trong thời buổi hội nhập này cái gì người ta cũng nâng lên tầm quốc gia, quốc tế nên tôi nhắc bác thực hiện nghĩa vụ công dân thôi.
- Nước mình đang cố gắng thoát khỏi kiếp nghèo, mọi thứ còn lạc hậu, yếu kém lắm, đã có gì xứng tầm thế giới đâu?
- Thế thì phải cố mà tìm ra cái gì đó quảng bá rầm rộ lên như “quốc hoa”, “quốc rau”, “quốc gạo”, “quốc thịt” chẳng hạn.
- Ôi nếu thế thì nước mình có nhiều thứ mà nước khác không có lắm, ví dụ như “quốc vượt đèn đỏ”, “quốc chửi bậy” “quốc vứt rác bừa bãi”…
- Thôi, thôi! Đấy là những cái tiêu cực, cái xấu, phải giấu đi chứ!
- Nghe nói gần đây ngành giáo dục muốn đưa bộ môn Vovinam vào trường học, đây chính là sự khởi đầu cho “quốc võ” đấy!
- Ồ, tốt quá! Từ nay các cháu sẽ có sức khỏe để “cõng” cặp sách đến lớp. Cái đám học sinh hư được học võ sẽ chỉ “xử lí” thầy cô, bạn bè bằng tay chân, không cần đến gậy gộc, dao, kéo nữa, chắc chắn sẽ hạn chế được nhiều cái chết thương tâm.
- Thì dạy cả giáo viên nữa, để họ có cái mà phòng thân.
- Có người năm sáu chục tuổi đầu rồi, đi từ nhà đến lớp đã hết cả hơi, giờ lại lên tấn, xuống tấn, múa côn vù vù là dễ mắc chứng lao phổi lắm. Khi song phi trò hư, thầy phải nhảy lên, tóc bạc trắng bay phấp phới đẹp như trong phim kiếm hiệp ấy bác nhỉ?
- Hình ảnh người thầy hiện đại nó phải thế, nhưng chẳng may đá không trúng rơi xuống sân trường thì có mà tan xương nát thịt. Lương ba cọc ba đồng lấy đâu ra mà thuốc thang, thương lắm!
Cận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét