- Ai
chẳng thấy người mình vốn hồn hậu, chân chất, cần cù, biết chia sẻ, giúp đỡ lẫn
nhau…
- Trước
đây tôi cũng nghĩ như bác vậy, sách dạy thế mà. Nhưng giờ tôi bắt đầu thấy nghi
ngờ điều này.
- Lập
trường của bác là thiếu kiên định lắm đấy, phải đặt niềm tin tuyệt đối vào đồng
bào mình chứ.
- Tôi
cũng muốn thế lắm, nhưng vừa rồi, một cơ quan nghiên cứu quốc tế công bố kết quả
điều tra cho biết, Việt Nam đứng thứ 13 trong số những nước vô cảm nhất thế giới
đấy.
- Thật
sao, tôi chẳng tin. Ra đường thấy cô nào xinh xinh xinh đi ngang qua, trái tim
tôi vẫn đập rộn ràng như thuở “oanh liệt” xa xưa, có vô cảm tí nào đâu.
- Thì
tôi cũng như bác thôi, cứ đối diện với người đẹp là lồng ngực như muốn nổ tung.
Ý tôi muốn nói là, người dân bây giờ vô tình quá, thấy người gặp tai nạn giao
thông, không giúp thì chớ, còn xông vào hôi của, gặp người cơ nhỡ qua đường hai
tay đút túi quần mằt cứ giương lên, thanh niên tranh chỗ ngồi với bà già trên
xe buýt…
- Đúng
thế! Lắm khi thấy chướng tai, gai mắt cũng muốn can thiệp, nhưng lại thôi, sợ
không phải đầu cũng phải tai.
- Ở
đâu ra cái thói vô cảm thế nhỉ, trước nghèo khó mà có thế đâu?
- Cũng
tại cung cách quản lí xã hội thôi. Bác tính, người đi tố cáo tham nhũng bị trù
dập có ai đứng ra bênh vực đâu. Đuổi bắt cướp, bị đối tượng đâm trọng thương mà
chỉ đến thăm hỏi, cho cái phong bì vài trăm bạc rồi bỏ bẵng, thử hỏi ai con muốn
xả thân vì nghĩa nữa.
- Bác
nói tôi mới vỡ ra nhiều điều. Nếu không chấn chỉnh kịp thời, con người sẽ bước
từ vô cảm sang vô luân ngay, bác nhỉ
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét