Thứ Tư, 28 tháng 4, 2010

Nẫu cả ruột

- Bác Viễn chuẩn bị đi đâu mà mũ áo gọn gàng thế?
- Thấy ngành du lịch ảm đạm do khủng hoảng kinh tế, tôi quyết định đi xuyên Việt để kích cầu
- Mỗi ngày vợ chỉ cho tiêu có 20 nghìn đồng thì kích được gì? Người như bác ra đường lắm chỉ gây tắc nghẽn giao thông thôi
- Thì góp gió thành bão để cứu ngành công nghiệp không khói mà. Mấy tháng đầu năm nay lượng khách du lịch vào nước ta giảm gần một nửa bác ạ
- Sao dạo này người nước ngoài tới Việt Nam ít thế nhỉ? Do trời nóng quá hay do thức ăn quá đắt đỏ?
- Không phải, chủ yếu là do chiến lược phát triển du lịch thiếu thực tế
- Bác nói gì tôi không hiểu, chẳng phải chúng ta đang đổ ra không biết bao nhiêu tiền của ra để làm công viên mới, xây dựng các khu đô thị hiện đại, tu bổ các danh lam thắng cảnh đó sao?
- Những cái lồ lộ ra đó thì xem làm gì, ở nước họ có đầy. Cái họ muốn khám phá phải lạ cơ. Chẳng hạn ở Thái Lan có sextour, ở Singapore có du lịch chữa bệnh, đi Malaysia để mua hàng giá rẻ, sang Cam-pu-chia để ngắm ăng-co-vat…
- Thì nghĩ ra những cái độc đáo vào. Chẳng hạn như thấy khách du lịch tới là người bán hàng rong phải nhảy ngay lên lưng bắt mua quà lưu niệm, khi nào họ chịu “suỳ” tiền ra mới tụt xuống. Người nước ngoài vào quán ăn là phải “chặt chém” không thương tiếc, làm sao để họ nhẵn túi càng nhanh càng tốt, không còn tiền mua vé máy bay về nước, buộc người nhà họ phải gửi tiền sang nuôi nấng…
- Bác cứ đùa, nghiêm túc đi nào. Theo bác phải làm gì để thúc đẩy phát triển du lịch?
- Việt Nam mình có nhiều thứ để khám phá lắm, nhưng theo tôi, để thu hút và giữ chân du khách, việc cần làm ngay là phải “thuần hoá” ý thức người dân đã
- Bác nói gì tôi không hiểu
- Phải địa vị bác, bác có quay lại xứ này không khi mà đi trên đường luôn giật mình thon thót vì tiếng còi xe. Đi sang đường mà không cẩn thận va phải đám thanh niên đi xe máy là bị chúng nhảy xuống “thụi” vào mặt. Rồi khói, rồi bụi, rồi cướp giật ở xó xỉnh nào cũng có….
- Thôi bác đừng nói nữa! Nẫu cả ruột
Cận

1 nhận xét:

  1. Bác Cận ơi!
    ...Tinh mơ tôi ra bờ biển chờ mặt trời mọc. Mong được ngắm thỏa thuê bình minh cho bõ những ngày tưởng tượng. Cả đêm thấp thỏm, ra đến biển vừa kịp trời sáng ai dè cũng là lúc trời đổ mưa. Chỉ kịp chạy núp vào cái ô ven biển, dúm dó vì lạnh, ghé hông mép ghế chờ trời tạnh...Nhìn quanh chẳng bóng người, định chợp mắt trả nợ giấc ngủ thiếu đêm qua nhưng lại sợ Sóng thần năm nao ập đến không kịp chạy...Thế là chỉ dám chân cụp chân xòe, gật gù. Khoảng mươi phút thì ráo mưa nhưng trời vẫn sầm sập chẳng còn tâm trí nào chờ với đợi bình minh nữa. Thôi về. Cất bước ra đến đường cái, bỗng có một "Mụ" ống thấp ống cao (có lẽ nấp ở đâu đó từ bao giờ) chạy đến túm áo lu loa đòi ...tiền trú mưa dưới ô. 20.000đ/10 phút.....

    Ôi, NẪU CẢ RUỘT bác Cận ạ.
    Bỗng dưng muốn khóc quá.
    "Thuần hóa" sao đây bác Cận?

    Trả lờiXóa