Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

“Thương hiệu” khó bỏ

    
-       Dạo này Việt Nam có nhiều thứ đứng đầu thế giới quá bác ạ.
-       Mới có ai giành huy chương vàng bơi lội hay điền kinh à?
-       Không! Mới đây, một tạp chí lừng danh về du lịch đã bình chọn cầu khỉ của nước ta vào vị trí số một về mức độ nguy hiểm đấy.
-       Tôi biết ở nhiều nước, có những cây cầu làm bằng dây chăng qua vực thẳm, có cái đã mục nát nằm chênh vênh trên đỉnh núi, chẳng may rơi xuống có mà tan xương nát thịt. Loại cầu đó mới kinh khủng, chứ tôi chưa thấy ai chết vì rơi xuống từ cầu khỉ bao giờ.
-       Hay là tôi đâm đơn kiện tạp chí này vì đã viết không đúng sự thật?
-       Đừng hấp tấp thế. Báo chí của nước ngoài họ rất thận trọng, trước khi qui kết cái gì họ điều nghiên kĩ càng lắm, mà mối nguy hiểm ở đây đâu nhất thiết cứ phải liên quan đến chết người.
-       Tôi đã bò qua cầu khỉ nhiều lần rồi, nói chung là vui, có thấy sợ hãi gì đâu. Nhiều người nhờ nắm tay hay vịn vai nhau khi qua cầu mà nên vợ nên chồng đấy. Có những bài thơ, câu ca đã viết về cầu khỉ rất lãng mạn, gây xốn xang cả tim gan cật ruột tôi đây này.
-       Đấy là khi bác còn an toàn trên cầu nên nói thế thôi. Bác cứ thử một lần ngã xuống xem, lại chẳng vãi linh hồn ấy à.
-       Nước ở đấy sâu hay cắm nhiều cọc tre vát nhọn hay sao?
-       Không, nước ở đó rất nông, lại tù đọng, đã bao đời nay là nơi chứa rác thải, đến đi vệ sinh người ta cũng xả thẳng xuống đó. Ai vô phúc rơi xuống những con kênh này thì coi tàn đời, tắm rửa hàng tháng trời cũng không hết mùi, đấy là chưa kể nhiều bệnh nan y cũng xuất phát chính từ nơi đây.
-       Thế sao không làm cầu xi măng đi cho an toàn?

-       Cầu khỉ đã thành “thương hiệu” rồi, bỏ khó lắm. Đi trên đó nguy hiểm nhưng vui.
      Cận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét