
- Muốn
hưởng lộc thì cũng phải từ từ. Đời bác chưa được thì đến đời con, cháu, chút,
chít. Vừa rồi bác chẳng được bổ nhiệm tổ trưởng bảo vệ đấy thôi. Con bác mới
thi trượt đại học có 4 lần, cứ cho cháu thi lại đi, trước sau gì cũng đỗ.
- Chẳng
bù cho một trường học bên Đông Anh, nằm trên mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi mà
năm vừa rồi có 5 cháu đỗ thủ khoa các trường đại học lớn. Hay tôi gửi mấy đứa
cháu sang đấy học nhỉ?
- Muốn
giỏi giang cũng phải có tư chất, có gien, trông bác thế này thì…
- Bác
đừng coi thương tôi nhé, chừng này tuổi mà tôi vẫn hiểu được ngôn ngữ của “tin”
trên phây sờ búc đấy. Theo bác, cái gì khiến thầy trò trường trung học phổ
thông Cổ Loa giỏi thế nhỉ?
- Họ
giỏi vì thầy dạy thật, trò học thật.
- Trên
đời này làm gì có ai học dởm chứ. Hay họ thuê được những thiên tài như Ngô Bảo
Châu về luyện “chưởng” cho học sinh?
- Đây là vùng quê nghèo, ăn còn chẳng đủ,
lấy đâu ngoại tệ trả cho các giáo sư.
- Có
khi trường này mỗi năm được đầu tư hàng triệu đô la cũng nên. Học sinh phải nộp
học phí và tiền học thêm rất nhiều, chắc phải con cái đại gia mới kham nổi.
- Ngược
lại, đây là trường làng, hầu như chẳng được đầu tư gì. Học sinh mỗi tháng chỉ
phải nộp có 20 nghìn đồng tiền học, thầy hiệu trưởng hàng ngày vẫn phải lội ruộng,
băm bèo cho lợn mới đủ sống qua ngày.
- Thật
là khó tin. Sao bộ Học không cử lãnh đạo các trường về đây học hỏi kinh nghiệm
nhỉ?
- Chỉ
những kẻ dở người mới làm thế. Giỏi để làm gì, học sinh có dốt thì phụ huynh mới
cho con cái học thêm, các thầy mới có cái cho vào mồm, hiểu chưa.
Cận