-
Sao mặt mũi hốc hác thế bác. Lại thức khuya xem
bóng đá à?
-
Mấy đêm nay tôi không thể ngủ được vì nghĩ đến
chuyện 2 cháu bé bị xử tù do cướp 2 ổ bánh mì trong cơn đói.
-
Bác cứ dựng chuyện. Chẳng có ở đâu trên thế giới
này người ta tống trẻ vị thành niên vào ngục vì mấy chiếc bánh cả. Chắc trong
ruột mấy chiếc bánh đó người ta giấu vàng hay kim cương?
-
Theo tòa, họ xử 2 cháu gần một năm tù căn cứ ở
hành vi chứ không quan tâm đến giá trị tang vật. Đây là hành vi có thể gây nguy
hiểm cho cộng đồng, cần ngăn chặn sớm.
-
Nhưng luật pháp, dù có nghiêm đến mấy cũng phải
tính đến đạo lí, tình người. Theo dõi vụ này, tôi lại nhớ đến vụ xét xử vụ đường
ống sông Đà mấy bữa trước. Đến nay, đường ống này đã vỡ 18 lần khiến hàng vạn hộ
gia đình điêu đứng, nhà nước phải khắc phục hàng trăm tỷ đồng mà một số lãnh đạo
làm sai lại được hưởng án treo.
-
Họ già rồi nên chẳng có cơ hội tái phạm. Còn 2
cháu bé còn trẻ phải nhận một bài học để sau không mắc lỗi nữa.
-
Chẳng phải. Tôi lại nghĩ, nhiều người cầm cân
công lí của chúng ta đang có vấn đề về nhân cách. Họ xử án treo vì cho rằng mấy
ông “kễnh” này phạm tội lần đầu, có nhân thân tốt, thành khẩn khai báo. Hai
cháu bé này cũng có chối tội đâu, cũng lần đầu phạm tội đấy chứ. Hành vi của
các cháu đâu có gây hậu quả xấu nào cho xã hội, sao nỡ “ra đòn” nặng thế.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét