-
Người hạnh phúc nhât trong những ngày này là một
ông lão bán vé số tại TP.HCM bác ạ.
-
Đây là nghề của những con người cùng đường. Cuộc
đời họ là đằng đẵng những nhọc nhằn, khổ đau, hiếm khi vui. Ông lão trúng số độc
đắc hả bác?
-
Hôm vừa rồi, trên đường lê lết đi bán vé số, ông
lão bất ngờ gục xuống. Xe cấp cứu 115 đã có mặt kịp thời cứu chữa rồi đưa bệnh
nhân vào viện. Điều đáng nói là các y bác sỹ trực hôm đó mỗi người mua vài vé,
số còn lại bán cho người qua đường. Số tiền thu được đã trả lại đầy đủ cho ông
lão.
-
Được khám chữa bệnh, vé số có người bán hộ, sướng
quá còn gì. Hôm đấy chắc ít việc nên các y bác sỹ mới có thời gian đi bán vé số.
Thôi thì làm thế cho quen, nhỡ sau có mất việc thì còn có nghề khác để kiếm
cơm.
-
Bác cứ hay đùa. Trong lúc nơi này, nơi kia mổ nhầm
chân trái thành chân phải, người ta khai bị đau bụng bác sỹ lại kê thuốc bổ thần
kinh, trong giờ làm việc cả trạm y tế đóng cửa đi ăn sáng, thì việc làm của các
lương y của trạm cấp cứu 115 nói trên là đáng khen chứ.
-
Thì tôi cũng nghĩ thế mà. Sau khi sự việc đáng
yêu này diễn ra, ngành y có động thái gì chưa, như tặng giấy khen hay tuyên
dương toàn ngành chẳng hạn.
-
Việc tuy tốt nhưng cũng nhỏ mà bác. Ai lại đi
khen bác sỹ đi bán vé số bao giờ?
-
Không có việc tốt nào là nhỏ đâu bác. Nhiều việc
làm tử tế nhỏ sẽ hình thành nên nhân cách lớn bác ạ. Nếu tôi có quyền, tôi sẽ
thưởng lớn cho các y bác sỹ này. Có thế mới phát động được phong trào làm việc
tốt trong toàn ngành.
-
Điều này thật khó xảy ra. Khi những việc làm sai
trái chỉ bị kiểm điểm qua loa thì cái tích cực khó được biểu dương lắm. Thôi
thì, mỗi người hãy âm thầm làm điều tốt vậy, thế cho lành.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét