- Thưởng
“nóng” và thưởng “nguội” khác nhau chỗ nào hả bác?
- Có
thế mà cũng phải hỏi, thưởng “nóng” là thưởng ngay lập tức, giữa trận tiền để
khích lệ, động viên đối tượng được thưởng. Còn thưởng “nguội” là để từ từ, bàn
bạc, có khi hàng năm trời mới trao, thậm chí lờ đi.
- Vậy
việc một vận động viên cầu lông đoạt giải cao quốc tế vừa xuống sân bay đã được
đại diện lãnh đạo môn thể thao này chạy ào ra tặng cho cái phong bì khổ A4 thì
gọi là gì?
- Là
thưởng “ấm” hay chính xác hơn gọi là thưởng show “hàng”.
- Bác
nói vậy là có ý gì?
- Đơn
giản là, khi vận động viên này xuống máy bay, biết chắc là sẽ có nhiều cơ quan
báo chí săn đón, vị lãnh đạo này in vội cái phong bì trông cực kì nhem nhuốc,
phản cảm, giơ trước ống kính phóng viên để chứng tỏ sự “quan tâm” đối với nhân
tài.
- Cái
phong bì xấu đẹp thì đã sao, quan trọng là trong đó có mấy chục triệu đồng. Thế
là tốt rồi. Tôi đang cần mấy trăm nghìn mua đôi giày mới mà có ai cho đâu.
- Với
người Việt mình, “cách cho” được coi trọng lắm, chẳng thế mà thời bao cấp, nhiều
người bụng đói cồn cào mà miệng lúc nào cũng ngậm cái tăm để tránh những lời mời
rơi mời rụng. Người mang tiền thưởng ra sân bay chắc gì đã vì sự yêu quí, trân
trọng nhân tài, có khi chỉ để thỏa mãn mong muốn được xuất hiện trên ti vi cũng
nên.
- Có
lẽ thế thật, tôi thấy nhiều vị mang quà tặng những thủ khoa hay sinh viên nghèo
vượt khó học giỏi, khi đến màn chụp ảnh, bao giờ cũng len vào giữa, đẩy bật người
được tặng quà ra phía sau, cố phưỡn bụng, cười tươi trước ống kính.
- Thế
nên tôi mới gọi là thưởng show “hàng”, giờ thì bác đã hiểu rồi chứ.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét