Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Chết dần chết mòn

                                        
-       Bác đã bao giờ được nghe chuyện cổ tích chưa?
-       Nhiều chứ. Hồi còn nhỏ, tôi vẫn được bà và mẹ kể cho nghe mỗi khi đêm xuống, hay vào những trưa hè râm ran tiếng ve bên khóm tre giữa vườn.
-       Trong số chuyện cổ dân gian bác thích nhất chuyện gì?
-       Chuyện Thạch Sanh. Chẳng là, thời sinh viên, mỗi khi hết cái ăn, bạn gái lại mang sang cho tôi gói mì tôm. Cô ấy bảo đấy là mì Thạch Sanh. Lần nào cũng vậy, cô ấy lại nói về cái niêu đất cứ ăn hết lại đầy. Nhờ câu chuyện này mà tôi nuôi dưỡng được nỗi khát khao, vượt qua khó khăn, vươn lên học tốt đấy.
-       Bác có tin vào những câu chuyện như vậy không?
-       Ai mà tin được, nhưng sự hư cấu đó giúp tôi có thêm nghị lực sống để thực hiện hoài bão của mình.
-       Những câu chuyện mà bác coi là bịa giờ đang trở thành hiện thực. Ở  một số thành phố phía Nam, gần đây xuất hiện nhan nhản nồi cơm Thạch Sanh đấy.
-       Thật sao, tôi phải mua một cái mới được. Có nó, sẽ không lo đói kém mất mùa nữa.
-       No bụng, nhưng sẽ sớm mắc ung thư, thủng, loét dạ dày.
-       Thế là sao, bác nói rõ tôi nghe xem nào?
-       Vừa rồi, cơ quan chức năng phát hiện một số hộ kinh doanh hàng ăn đã trộn vào nồi cơm một thứ bột có thể khiến số lượng cơm tăng lên gấp 3 lần. Tuy chưa có kết luận chính thức, nhưng thứ hóa chất này nghe nói họ hàng rất gần với một số bệnh nan y.
-       Nếu vậy thì kinh khủng quá. Hết cá tầm nhiễm kháng sinh, sữa làm dậy thì sớm, giờ lại đến nồi cơm “Thạch Sanh”, sao dân mình cứ tự hại người mình thế nhỉ?

-       Bác hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? Đói không đáng sợ, nghèo không đáng lo, kinh khủng nhất là việc con người đang chết dần chết mòn cả về thể xác lẫn tinh thần bởi chính đồng bào vô lương tâm của mình.
      Cận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét