- Tôi
có buôn tàu bán bè hay làm vương làm tướng gì đâu mà phải cúng.
- Bác
nghĩ làm bảo vệ thì không phải kiêng cữ gì sao? Bác nên thắp mấy nén hương cầu
xin thần linh che mắt mấy thằng ăn trộm đêm hôm không rình rập cơ quan nơi bác
đang làm việc, cho bác được ăn ngon ngủ kĩ cũng tốt chứ sao.
- Bác
dạo này mê tín quá, tôi chẳng tin lắm vào cái trò đó.
- Có
thờ có thiêng có kiêng có lành. Nhờ cúng bái cẩn thận mà vừa rồi gặp tai nạn
giao thông tôi chỉ bị gãy có hai cái chân thôi, nếu không ấy à, “thăng” lâu rồi.
- Thảo
nào mà dạo này đến nhà bác lúc nào cũng thấy hương khói nghi ngút, vàng mã đốt
tùm lum, lãng phí quá.
- Chẳng
cứ gì nhà dân, nhiều cơ quan nhà nước cúng bái mới ghê, có nơi chi phí lên đến
hàng chục triệu đồng mỗi lần.
- Tốn
thế cơ à, cơ quan công quyền mà sao phải viện đến thần linh chứ?
- Bác
chẳng hiểu gì cả, cúng để sếp yên ổn thì cơ quan mới bình an, thần thánh không
xui thanh tra đến làm việc, mới che mắt cơ quan kiểm toán không phát hiện ra
chuyện làm ăn khuất tất…
- Cơ
quan càng có nhiều sai phạm thì làm lễ càng to, nhưng thường tập trung ở các
doanh nghiệp làm ăn kinh tế thôi. Trường hợp lãnh đạo Cung Văn hóa Thanh niên ở
một thành phố cảng trong dịp Rằm tháng bảy vừa rồi cho cả cơ quan nghỉ vào ngày
làm việc để hành lễ linh đình mới đáng nói. Cơ quan văn hóa mà dị đoan thế thì
cầu cái gì và còn nói được ai?
- Thì
họ xin năm nay không xuất hiện các trường hợp như bà Tưng vung vẩy “hàng họ” tứ
tung, để họ không bị dư luận ném đá nữa, có thế mà cũng phải hỏi.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét