- lần sau ra đường bác nhớ ăn mặc chỉn chu
vào nhé.
- thì áo sơ-mi cho trong quần, đi săng- đan
da, lịch sự thế bác còn đòi hỏi gì nữa?
- Ý tôi muốn là bác phải đi giày vào, trông
thế mới đủ bộ, giống như yêu cầu của lãnh đạo một trường trung học phổ thông ở
tỉnh Hậu Giang vậy.
- Trời nóng chảy mỡ thế này, đi giày bốc
mùi ai mà chịu được.
- Thế mà trường đó buộc các cháu học sinh
phải đi giày đến lớp. Nhiều cháu
quên hoặc không chấp hành đã bị thầy giáo chủ nhiệm dùng kéo cắt nát dép đấy.
-Thì thầy làm thế để lần sau nhớ không được
vi phạm nữa.
- thế nhỡ các cháu nữ không mặc quần áo đồng
phục đến lớp thầy cũng cắt phéng đi à?
- Bác toàn hỏi khó. Các thầy làm thế để cả
trường theo một qui chuẩn chung, chứ mỗi người một kiểu thì còn ra thể thống gì
nữa.
- Bác nói thế không được. Nhiều gia đình
nghèo ăn còn không đủ, tiền đâu mà mua giày. Mà theo tôi, cũng không cần thiết phải
cứng nhắc hàng ngày bắt các cháu mặc đồng phục đến trường, chỉ cần mặc chào cờ
sáng thứ hai hay vào dịp kỉ niệm là được rồi.
- Tôi cũng nghĩ thế. Tuổi trẻ là phải rực rỡ
sắc màu, chứ cứ một kiểu như đàn chim cánh cụt trên bờ biển trông đơn điệu lắm.
Mà mấy ông thầy đó cũng rỗi hơi. Thời gian đi rình cắt dép của các cháu nên
dành để soạn giáo án, bổ túc phương pháp giảng dạy hiện đạI, nâng cao kiến thức
học sinh. Làm thế họ sẽ được cả xã hội, trong đó có cha mẹ học sinh cám ơn lắm
lắm.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét