Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Không còn là con người
                                                          Cận
-       Theo bác, ăn bớt đáng yêu hay đáng ghét?
-       Cũng tùy theo quan niệm mỗi người. Tự ăn bớt khẩu phần của mình để giúp những số phận cơ nhỡ, hay bớt thời gian nghỉ ngơi, riêng tư để cống hiến được nhiều cho xã hội thì đấy là hành vi đáng khen…
-       Ý tôi muốn hỏi việc bớt xén tiêu chuẩn của người khác để tư lợi kia.
-       Nếu thế thì thậm xấu. Bác lại ăn bớt tiền chợ vợ đưa để ra bờ hồ đánh cờ đấy à?
-       Bác tài quá, nói trúng phóc. Ý tôi muốn hỏi cảm nghĩ của bác về việc bệnh nhân phong bị cán bộ ở một trung tâm da liễu thuộc Hà Nội ăn bớt thuốc kia.
-       Người mắc bệnh phong đồng nghĩa với việc đã đeo trên cổ mình cái án tử hình. Không chỉ chịu đựng nỗi đau đớn khi bị rụng dần tứ chi, họ còn bị người thân ruồng bỏ, xã hội tuy có cưu mang nhưng cũng rất hạn chế. Nói chung đây là những người vô cùng khốn khổ.
-       Vậy mà mới cách nay ít tháng chính lãnh đạo trung tâm này bị dư luận và báo chí tố cáo bắt người bệnh ăn thịt sống, giờ lại thêm vụ ăn bớt thuốc. Không hiểu họ có còn là người nữa không mà nỡ ứng xử với người mắc bệnh phong như vậy.
-       Chắc các lãnh đạo ở đây cho rằng ăn thịt sống mới giữ được hết những tinh túy của đất trời, nhờ thế mà khỏi bệnh cũng nên. Các loài vật chẳng ăn chín uống sôi bao giờ mà chúng có mắc bệnh đâu. Cán bộ ở đây ăn bớt thuốc chỉ nhằm kích thích tính tự điều chỉnh trong mỗi người bệnh. Uống lắm thuốc chỉ tổ hại gan chứ bổ béo gì.
-       Số thuốc bị ăn bớt đó được dùng vào việc gì nhỉ?

-       Bác đi mà hỏi các điều dưỡng viên ở trung tâm, chứ sao lại cật vấn tôi, vô duyên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét