- Mưa
có một tiếng đồng hồ, chỉ ở mức vừa phải mà cả Hà Nội đã hỗn loạn vì ngập bác ạ.
- Chuyện
muôn thuở, bác không còn chuyện gì để nói nữa hay sao. Bây giờ mưa mà thành phố
không ngập mới là chuyện lạ.
- Năm
nào chính quyền thành phố cũng phải chi hàng trăm tỷ đồng mà sao mãi không khắc
phục được chuyện ngập lụt nhỉ?
- Bác
là chúa hay phàn nàn mà chẳng chịu động não. Bây giờ mà hết ngập, hết vỡ đường ống
cấp nước sông Đà, biết bố trí hàng nghìn công nhân cấp thoát nước vào việc gì?
- Thì
cho nghỉ việc, nhà nước đỡ phải trả lương cho họ, sướng quá còn gì.
- Tại
sao trên đời này lại có người mang tầm nhìn hạn hẹp đến thế nhỉ. Số người này
mà thất nghiệp sẽ làm nảy sinh nhiều vấn đề xã hội, tệ nạn sẽ xuất hiện ngay.
- Vậy
không lẽ người dân thủ đô phải vĩnh viễn chấp nhận sống chung với ngập?
- Đúng
thế. Tôi mà là bác, tôi sẽ cầu trời cho ngập lụt thật nhiều lần trong năm. Còn
gì sung sướng hơn trong mùa hè nóng bức được đầm mình trong nước lũ mát lạnh nửa
ngày trời, chẳng phải bật quạt mà vẫn mát rười rượi.
- Nhưng
đấy là nước cống, rất hôi thối và là nguồn gốc của mọi thứ bệnh tật.
- Chẳng
qua là bác không chịu mất tiền tiêm vắc xin 5 trong 1 nên mới dễ nhiễm bệnh.
Tôi có lặn trong nước cống cả tuần cũng chẳng sao. Hơn nữa, phóng xe máy qua chỗ
ngập, bao nhiêu bùn đất sẽ trôi bằng hết, đỡ mất mấy chục nghìn rửa xe, lợi cả
đôi đường còn gì.
- Nói
như bác thì mỗi khi trời mưa to tôi phải chạy ra giữa đường gào lên: Hoan hô
mưa! Hoan hô ngập lụt nhỉ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét