
- Thật
sao, thế thì mừng quá. Hồi xưa, có lẽ các cụ chỉ biết đến đồ ăn thức uống nội nên
có mấy ai sỏi thận hay ung thư, tiểu đường đâu. Bác nghe thông tin này từ đâu vậy?
- Thì
vừa rồi, một ông thứ trưởng Bộ Công thương chẳng yêu cầu mỗi người dân chỉ cần
ăn vài lạng vải thôi thì vải Việt Nam sẽ được tiêu thụ hết, không lo bị nước
ngoài vơ vét với giá rẻ mạt là gì.
- Đúng
thế, người mình tiêu thụ sản phẩm cho bà con mình cũng là hành vi yêu nước. Tuy
nhiên, chỉ nên ăn vừa vừa thôi. Bà con mình hay có thói thấy loại quả nào tiêu
thụ được là đua nhau trồng, đua nhau tăng giá. Đến khi ế sưng, phải đổ cho bò
ăn thì lại chỉ biết nhìn nhau thở dài.
- Lại
còn có cái tật học đòi nông dân nước láng giềng phun thuốc sâu, bón thuốc kích
thích tăng trưởng vô tội vạ nữa chứ. Chỉ vì lợi nhuận mấy đồng bạc mà có người
nhẫn tâm hại cả đồng bào mình.
- Đấy
là chưa kể, có người, vì lợi ích cá nhân, sẵn sàng vặt lá non, chặt rễ cây sắp
đến ngày cho quả bán cho thương lái Trung Quốc. Đến khi cây chết hàng loạt, mùa
màng thất bát mới ngồi ôm nhau kêu trời.
- Vậy
theo bác là không nên ăn hoa quả nội sao?
- Không
phải, ý tôi muốn góp ý với ông Thứ trưởng trên là, trước khi hô hào người Việt
dùng hàng Việt, ông này cần giúp người nông dân thay đổi ý thức, đoàn kết một
lòng, bỏ qua lợi ích cá nhân, cục bộ địa phương, hướng tới một nền sản xuất sạch,
lành mạnh. Bắt đầu từ ngày mai tôi chỉ ăn hoa quả nội, bác cũng thế nhé.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét