- Theo
bác, thế nào là người nghèo?
- Có
thế mà cũng hỏi, đó là những người đói khát quanh năm, quần áo, nhà cửa không
có, phải vạ vật ăn mày ăn xin hoặc làm thuê để qua ngày đoạn tháng.
- Đấy
là hạng “siêu” nghèo rồi. Ý tôi là, theo chuẩn quốc tế và ở Việt Nam thì loại
người nào được coi là ‘rớt mồng tơi” kia?
- Trên
thế giới làm gì có chuẩn nghèo, chỉ những nước đang phát triển như nước ta mới
đưa ra chuẩn nghèo để phấn đấu vươn lên, để báo cáo thành tích với các tổ chức
quốc tế. Thấy ta nỗ lực, họ mới thương, mới cho vay tiền tiếp.
- Tôi
có mức lương hưu hơn hai triệu đồng mỗi tháng, có được coi là người nghèo không
bác?
- Thế
là trọc phú rồi. Theo chuẩn nghèo Việt Nam đưa ra vào năm 2011, mỗi người dân
thành thị thu nhập dưới 500 nghìn, người ở nông thôn là 400 nghìn đồng một
tháng thì xếp vào hạng nghèo. Lương của bác gấp 4 lần người nghèo còn kêu ca gì
nữa.
- Bác
bảo tôi là giàu có, vậy mà đến nửa năm nay tôi có biết mùi vị bát phở là gì
đâu. Phải khéo co kéo lắm mới đủ chi tiêu tằn tiện đấy. Mình mà còn thế, không
biết người có thu nhập 500 nghìn đồng một tháng thì sống thế nào nhỉ?
- Không
cần bác phải thương xót hão. Các cơ quan nhà nước đang tìm cách nâng chuẩn
nghèo. Ai dưới mức chuẩn sẽ được hỗ trợ.
- Như
thế thì tốt. Nhưng tôi thấy, ở nhiều vùng nông thôn còn rất nhiều người nghèo
không chịu làm ăn gì, suốt ngày say xỉn, hết tiền lại ngửa tay xin trợ cấp.
Theo tôi, nghèo mà lười dứt khoát không hỗ trợ, họ mới sáng mắt ra.
- Nếu
vậy, lại phải định nghĩa được thế nào là chuẩn lười, như thế nhiêu khê lắm.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét