- Mua
có mớ rau mà bác lật đi lật lại cả tiếng đồng hồ, nát hết của người ta rồi.
- Bây
giờ người ta dùng nhiều thuốc trừ sâu, thuốc bảo vệ thực vật, không cẩn thận,
ung thư như chơi.
- Bác
cả lo quá, tôi ăn mãi mà có sao đâu, chỉ thỉnh thoảng thấy nhói trong tim hay
quặn thắt dạ dày thôi.
- Có
lẽ chất độc bắt đầu phát tác đấy, tìm rau an toàn mà ăn, “cẩn tắc vô ưu” bác ạ.
- Biết
là thế nhưng có tránh được đâu. Mà sao nhiều người chỉ vì mấy đồng lợi nhuận mà
nỡ dùng chất cấm hãm hại đồng bào thế nhỉ?
- Kinh
tế thị trường, cạnh tranh khốc liệt, họ phải làm thế để tồn tại thôi.
- Tôi
không nghĩ vậy. Ở các nước khác cũng phát triển kinh tế thị trường nhưng người
chăn nuôi, trồng trọt của họ có táng tận lương tâm thế đâu. Trong khi đó, một
chàng trai người Nhật bỏ quê hương, bỏ công việc lương cao sang Việt Nam hướng
dẫn bà con mình trồng rau sạch bán ra thị trường.
- Chắc
lãi nhiều lắm nên anh này mới sẵn sàng rời xa thế giới văn minh đến với vùng
nông thôn Việt Nam?
- Không
hề, rau anh này trồng chỉ được bán bằng hoặc dưới giá thành, nhiều khi phải bù
lỗ. Vấn đề là anh ấy đã truyền cho người nông dân phương pháp và công nghệ trồng
rau sạch tiên tiến nhất của Nhật Bản.
- Vậy
anh này thu tiền học có cao không?
- Hoàn
toàn miễn phí.
- Tôi
chẳng tin trên đời có người tốt thế, chắc anh ta đang “ tăm tia” một cô gái Việt
cũng nên?
- Thế
cũng tốt chứ sao. Thật có phúc cho cô nào lấy được người chồng như thế.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét