- Sao
vừa đi vừa lẩm bẩm gì thế bác, lại khó chịu với ai à?
- Không,
tôi đang ôn lại bài, lát nữa đến lớp, thầy hỏi còn biết đường trả lời.
- Chừng
này tuổi rồi ở nhà vui vầy với con cháu. Mà bác học để làm gì vậy?
- Học
để nâng cao hiểu biết. Mình mới hơn bảy mươi, còn sống được ít năm nữa, vẫn kịp
lấy được cái bằng tiến sỹ.
- Người
ta học cao là để được bổ nhiệm làm ông nọ, bà kia, bác lấy bằng để nộp cho tổ
hưu hay sao?
- Học
để hiểu biết thêm, còn việc lấy bằng tốt nghiệp là để chứng minh cho mọi người
thấy mình cũng thông minh, giỏi giang như ai, vợ con đỡ coi thường. Tôi cố gắng
đến lớp là để noi gương mấy cháu nhỏ mắc ung thư đang điều trị tại Viện Ung bướu
Trung ương đấy.
- Sao
lại thế, các cháu đang trong cơn thập tử nhất sinh, cuộc sống được tính bằng
ngày, học làm gì nhỉ?
- Bác
nói thế sai rồi. Dù còn sống chỉ một giờ, con người tử tế vẫn phải có ý chí
vươn lên, họ học, dù chỉ được thêm một chữ cũng quí lắm. Con người khác với con
vật chính ở chỗ đó, bác ạ.
- Nhưng
ai là người có thời gian, lòng can đảm để dạy các cháu bệnh tật?
- Một
cô giáo nghèo, bình dị, mỗi tuần 3 buổi đến dạy cho các cháu, vừa dạy vừa khóc,
tội lắm.
- Xông
vào nơi khổ ải như thế, chắc cô giáo này được bệnh viện và người nhà bệnh nhân
trả thù lao nhiều lắm.
- Không
hề. Cô giáo còn phải trích số lương ít ỏi mua quà cho các cháu.
- Trời
ơi, hóa ra trên đời này vẫn có những tấm lòng cao quí như vậy, trong khi xã hội
vẫn còn bao kẻ lâu nay vẫn dùng bằng giả để vinh thân, phì gia, bóc lột đồng loại.
Thật đáng xấu hổ lắm thay!
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét