.jpeg)
- Ở
nước ngoài, các loại cơ sở vật chất người ta xếp theo hạng từ 1 đến 5 sao, nhà
vệ sinh mà gắn với hai chữ “quốc gia” tôi thấy thế nào ấy. Thế nào là chuẩn quốc
gia hả bác?
- Làm
sao tôi biết được, chắc là phải sạch sẽ như bệnh viện, được khử trùng tuyệt đối,
người ốm mà vào đây “xả xú páp” một lần là khỏi bệnh liền…
- Viển vông quá. Thế trước đây, ở những địa
phương này không có nhà vệ sinh sao?
- Nơi
có, nơi không, chủ yếu các cháu ra ruộng, vào rừng hay lên núi “đi” cho mát.
- Có
nhà vệ sinh đạt chuẩn cũng tốt, tuy nhiên đây không phải vấn đề cấp bách lắm.
Nhiều cháu ở vùng sâu vùng xa mùa đông đến trường còn mặc phong phanh, có nơi,
các cháu phải ăn sắn, ăn khoai, cả tuần chẳng có nổi miếng thịt, sao không dùng
số tiền làm nhà vệ sinh cải thiện bữa ăn, mua áo ấm cho các cháu, như thế sẽ
thiết thực hơn. Đầu vào không có, lấy đâu ra đầu ra, cần gì đến nhà vệ sinh.
- Thì
cứ xây nhà vệ sinh hiện đại trước đi, rồi nâng cao mức sống đủ chất dinh dưỡng
cho các cháu sau, qui hoạch là phải biết nhìn xa trông rộng chứ.
- Đất
nước mình còn nghèo, làm gì thì cũng phải tính toán kĩ càng, cái ăn lo trước,
cái ở lo sau. Đã bao đời nay, người dân vẫn dùng nhà vệ sinh tre nứa lá có làm
sao đâu. Theo tôi, việc bức thiết nhất lúc này là lo cho các cháu sớm được ăn
no mặc ấm. Đến ngay giữa thủ đô mà bà con khu phố cổ vẫn phải dùng chung nhà vệ
sinh có từ thời Pháp thuộc thì việc các cháu miền núi có nhà vệ sinh đạt chuẩn
quốc gia e rằng hơi chướng.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét