Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

Lương tâm để ở đâu?

          
-       Bác đi đâu mà mấy bữa nay không gặp, có ấm trà ngon mà không có người uống cùng?
-       Những lúc nước sôi lửa bỏng thế này còn tâm trạng đâu mà rượu chè, tôi vừa đi cùng đoàn cứu trợ vùng bão miền Trung về, vất vả quá.
-       Chuyến đi có gì hay không, sao không cho tôi đi cùng với?
-       Sắp có chuyến đi nữa đấy, bác đóng góp cho đồng bào trong đó ít tiền nhé.
-       Tiền thì tôi không có, nhưng quần áo cũ, mì tôm người ta cho từ năm ngoái đã ăn hết đâu, tôi ủng hộ tất, để tôi về lấy luôn.
-       Thôi, thôi, tôi xin. Thức ăn để cả năm rồi, làm gì còn hạn sử dụng, lỡ người ta ăn vào “lăn quay” ra đấy có mà ân hận cả đời.
-       Làm gì đến mức đấy, mì nhà tôi mới quá hạn có 4 tháng, ăn vào chỉ đau bụng đi ngoài thôi, cùng lắm là lên cơn co giật vài hôm là hết. Một bệnh viện lớn còn cấp miễn phí thuốc quá “đát” đã 7 tháng cho người dân trong đó mà có ai chết đâu.
-       Thông thường thuốc quá hạn dù chỉ một ngày ngành dược đã khuyến cáo bệnh nhân không nên dùng vì rất dễ ngộ độc, ảnh hưởng đến tính mạng, vậy mà thuốc “vượt ngưỡng” tới hơn nửa năm mà vẫn bình thản cấp cho dân thì lạ quá?
-       Có gì đâu mà ngạc nhiên, thuốc còn hạn thì là thuốc, còn khi quá hạn có khi lại chuyển hóa thành “kẹo” cũng nên. Ngâm mình trong mênh mông sông nước mà có nắm “kẹo” ngậm cũng đỡ được cơn đói lòng, dễ nảy thi hứng.
-       Sao người ta lại đang tâm cấp thuốc quá hạn cho những con người khốn khổ nhỉ, họ không sợ lương tâm cắn rứt sao?

-       Ôi dào, lương tâm không bằng lương tháng, thuốc hỏng không cấp cho người dân vùng lũ thì chuyển đi đâu, không lẽ đổ xuống sông, cá ăn phải chết hết thì lấy gì cho bác câu dịp cuối tuần.
      Cận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét