
- Bác
cứ vẽ chuyện, không mua rau cỏ thịt thà ở chợ xổm gần nhà thì mua ở đâu.
- Chịu
khó ra siêu thị cho văn minh, ai mà cũng bạ đâu mua đấy như bác thì loạn.
- Vấn
đề là siêu thị xa quá đi xe ôm ra đấy mất mấy chục ngàn đồng ai mà chịu nổi. Mà
hàng hóa ở đó cũng đắt hơn ngoài chợ dân sinh nhiều.
- Nhưng
mà thực phẩm ở đấy đảm bảo, có nguồn gốc xuất xứ rõ ràng.
- Cũng
không an toàn như bác nghĩ đâu. Mấy bữa nay dư luận đang râm ran chuyện một số
siêu thị lớn vào loại nhất nhì thủ đô bán thịt lợn nhiễm sán, nấm không rõ nguồn
gốc, đưa rau không an toàn vào tiêu thụ kia kìa.
- Làm
gì có chuyện siêu thị làm ăn bừa bãi như vậy chứ. Chắc họ bày các loại thực phẩm
bẩn để thử sự thông thái của người tiêu dùng đấy thôi.
- Ai
bảo bác thế. Có người mua về nhà chế biến mới phát hiện ra thịt lợn mắc bệnh.
- Có
khi siêu thị làm thế là để kiểm tra xem bụng dạ, sức khỏe người dân dạo này thế
nào, sức đề kháng trước các loại mầm bệnh có cao không.
- Các
siêu thị trả lương cho bác hay sao mà bác bênh vực họ ghê vậy. Thế nhỡ ai đó ăn
phải thực phẩm có chứa mầm bệnh lăn quay ra đấy thì ai chịu trách nhiệm?
- Cứ
có giấy tờ chứng minh mua hàng tại siêu thị nào thì siêu thị đó phải có nghĩa vụ
bồi thường.
- “Chờ
được mạ thì má đã sưng”. Khối trường hợp người dân dùng hàng hóa của siêu thị bị
ngộ độc thực phẩm mà đã thấy ông bà chủ nào bị truy tố đâu. Nếu như các siêu thị
không khép chặt quản lí, thay đổi cung cách làm ăn, tôi vẫn cứ ra chợ cóc mua
hàng cho nó lành, ai làm gì được nào.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét