- Sao
dạo này “săm lốp” xẹp lép, chân cẳng lẻo khẻo thế bác?
- Thì
bác tính, ngày 8 tiếng đồng hồ ngồi ôm máy tính ở cơ quan, ra đường thì một bước
lên xe máy hoặc ô tô, có lúc nào thể dục thể thao được đâu mà chẳng yếu.
- Thì
mua lấy cái xe đạp mà đi, vừa gọn nhẹ, đỡ tốn tiền, lại khỏe người.
- Khốn
nỗi tôi là lãnh đạo, giờ mà đi xe đạp đến cơ quan thì thế nào bọn trẻ cũng xì
xào sau lưng: sắp bị kỉ luật nên giả vờ nghèo khổ đấy, còn đứa hiền lành hơn
thì bảo không có đủ tiền mua cái xe máy thì làm thủ trưởng làm gì…
- Ôi
dào, hơi đâu quan tâm đến cái đám ngồi lê đôi mách, quan trọng là sức khỏe của
mình phải tốt, đỡ khổ vợ con. Bác phải học tập ông Bí thư Thành ủy Hội An, quan
chức cao cấp thế mà đi xe đạp đến công sở đấy.
- Ông
này chắc bị bệnh hay to béo quá nên đi xe đạp để giảm mỡ hả bác?
- Không
phải, ông ấy muốn làm gương để kêu gọi mọi người cùng đạp xe đến cơ quan nhằm bảo
vệ môi trường du lịch của địa phương.
- Thế
vợ con hay anh em họ hàng của ông ấy có ai có cửa hàng bán xe đạp không bác?
- Sao
bác lại hỏi thế, người thân của ông Bí thư không ai kinh doanh mặt hàng này.
- Sở
dĩ tôi thắc mắc vì trước đây từng có kẻ lợi dụng chức vụ quyền hạn ban hành những
chính sách có lợi cho bản thân và người trong gia đình. Nếu ông này phát động
phong trào đạp xe hoàn toàn vô tư và vì lợi ích chung thì tôi ủng hộ. Nào tôi với
bác cùng đi mua xe đạp đi.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét