- Chỉ
khi nào trời thật nóng thôi. Thư viện có điều hòa mát rượi, ngủ thoải mái, lại
được ngắm mấy cô thủ thư áo dài lướt thướt, thư giãn lắm.
- Nhà
nước tốn kém bao nhiêu tiền bạc xây dựng thư viện mà bác lại lên đó ngủ, trong
khi đó có một cậu thanh niên ở xã Quảng Trường huyện Quảng Trạch tỉnh Quảng
Bình bị bại liệt mà mấy năm nay cố công tổ chức thư viện tại gia giúp người
trong làng nâng cao kiến thức.
- Thì
cậu ấy phải nằm một chỗ, mở thư viện để mọi người lui tới cho vui cửa vui nhà.
Nếu không làm thế thì chết vì buồn mất. Nhà cậu này chắc khá khẩm lắm mới có tiền
mở thư viện cho con?
- Ngược
lại, rất nghèo. Bố mẹ, anh chị em của cậu đều làm ruộng, suốt ngày phải bán mặt
cho đất, bán lưng cho trời. Bản thân cậu nằm trên giường đan rổ rá, bán được đồng
nào lại mua sách đồng nấy.
- Cậu
ấy phải làm thế thì mới thu được tiền vào cửa của mọi người, mới có đồng ra đồng
vào. Đáng khen cho cậu, bệnh tật thế mà vẫn nghĩ ra cách kiếm tiền giúp đỡ cha
mẹ.
- Sao
đầu óc bác tăm tối thế, lúc nào cũng nghĩ đến tiền. Cậu ấy không thu tiền của
ai cả, còn dạy bọn trẻ nhà nghèo biết chữ. Nhờ cậu ấy mà nhiều thanh niên trong
làng đậu đại học đấy.
- Thế
kia à, thật là đáng khen. Chẳng bù cho khối kẻ, cuối tuần nào cũng cũng đi mua
sách về trưng đầy tủ để lòe thiên hạ là trí thức. Cả đời có đọc được cuốn sách
nào đâu.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét