-
Sao hôm nay yêu đời thế, sáng nay bác đưa cháu
đi nhập học à?
-
Vâng, nhìn các cháu tíu tít vào lớp mà lòng tôi cứ
bổi hồì nhớ lại thời chiến tranh đội mũ rơm đi học, máy bay địch rít ầm ầm trên
đầu, giờ vẫn thấy hãi.
-
Cứ gì thời chiến, đất nước thống nhất đã được 40
năm vậy mà ở nhiều nơi học sinh vẫn gặp muôn vàn hiểm nguy khi tới trường đấy.
Bác chưa nghe chuyện cô trò ở bản Sam Lang, xã Nà Hỷ, huyện Nậm Pồ tỉnh Điện
Biên phải chui vào túi ni-lon để đến lớp sao?
-
Sao lại chui vào túi, trẻ ở đấy sợ nước hay sợ
muỗi đốt à?
-
Không, chẳng là ở địa phương này không có cầu
nên vào mùa lũ, giáo viên và học sinh phải chui vào túi rồi buộc chặt lại, thuê
người biết bơi đẩy qua suối.
-
Thế nhỡ ra đến giữa suối túi bị thủng thì làm thế
nào?
-
Phỉ phui cái mồm bác. Đến nước ấy thì đành chịu
chứ biết làm sao.
-
Không hiểu người kéo tuột tay để trôi mất túi
thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?
-
Thì người ngồi bên trong sẽ trôi ra sông, từ
sông sẽ ra biển lớn, được đi du lịch xa thế mà không mất tiền, sướng quá còn
gì.
-
Chuyện “người Nhện” đu dây qua sông, giờ lại
thêm hình ảnh học trò vượt suối theo hình hài “trứng vịt lộn” thế này kéo dài
đã lâu mà sao cơ quan có trách nhiệm chưa thấy có động thái quyết liệt nào nhỉ?
-
Họ làm ngơ là để thầy trò có điều kiện đối mặt với
hiểm nguy. Ở miền núi xa xôi cần nhất lòng dũng cảm, làm cầu thì người dân sẽ ỷ
lại sẽ không rèn luyện để vượt qua thử thách nữa thì nguy to.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét