- Quá
thích. Những hôm rét mướt thế này mà được một bát ăn kèm rau sống với mấy quả ớt
chỉ thiên nóng bỏng mồm, mồ hôi mồ kê túa ra là sướng nhất trên đời.
- Tôi
cũng thế, vào dịp lĩnh lương kiểu gì tôi cũng ra đầu phố làm một bát. Ăn xong tự
nhiên thấy người thanh thản lạ kì. Chỉ thương người nông dân, cả đời chẳng dám
ăn bún bò.
- Món
này có vài chục nghìn đồng, ai chẳng ăn được. Nông dân họ không thích bún bò à?
- Không
phải, họ cũng khoái món này lắm nhưng tiền đâu ra mà ăn. Một tạ rau bán cho
thương lái được có 60 nghìn đồng, trừ phân bón, công chăm sóc cả tháng trời, còn
lại có 20 nghìn đồng, không đủ trả cho 1 bát bún bò. Trong khi đó tiền học cho
con, tiền điện, nước, ăn mặc hàng ngày, ma chay hiếu hỉ tất cả trông cả vào đấy,
ngửi còn chẳng được nói gì đến ăn bún bò.
- Thương
lái ép giá cũng có cái lí của họ. Họ mua rẻ sản phẩm của người nông dân để tầng
lớp này không có điều kiện ăn bún bò. Nghe nói, ăn món này nhiều dễ “nghiện” lắm,
quen mồm thì chết dở.
- Sao
dạo này giá rau rẻ thế nhỉ, trong khi tôi mua ngoài chợ vẫn rất đắt?
- Do
cung cách quản lí và tổ chức lưu thông yếu kém nên bị tư thương lợi dụng mua rẻ
bán đắt. Nhà nước thất thu thuế, người nông dân chịu thiệt thòi đủ đường, bao
nhiêu lợi nhuận rơi hết vào túi thương lái.
- Cứ
tình hình này chẳng biết đến bao giờ người nông dân mới được ăn bát bún bò.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét