- Có
thế mà cũng phải hỏi, đấy là những quốc gia mạnh nhất về mặt nào đó, ví như Mỹ
là cường quốc quân sự và kinh tế, Nga là cường quốc quân sự, Nhật là cường quốc
kinh tế…
- Nói
như bác thì Trung Quốc chẳng là cường quốc gì, quân sự thì chắp vá, công nghệ
thì toàn ăn cắp vặt của các nước tiên tiến. Tổng GDP của họ đứng thứ hai thế giới,
nhỉnh hơn Nhật một chút, nhưng dân số lại hơn gấp 10 lần.
- Bác
nói khe khẽ cái mồm thôi kẻo họ nghe thấy lại nhảy dựng lên như heo bị chọc tiết
bây giờ. Họ cũng là cường quốc bác ạ, chỉ có điều là “cường quốc” chuyên tranh
ăn với hàng xóm láng giềng, phùng mang trợn mắt với nước nhỏ.
- Sao
một nước lớn như thế không tìm đối thủ xứng tầm choảng nhau mà chỉ toàn gây hấn
với mấy anh nhỏ con, nghèo khổ hả bác?
- Họ
vẫn gây chuyện với Mỹ và Nga mấy chục năm nay đấy chứ. Chỉ có điều khi mấy ông
lớn này trợn mắt lên là họ co vòi lại, vội vàng làm lành, kết nghĩa huynh đệ,
khi mọc được vài sợi lông, sợi cánh là lại xù lên hăm dọa.
- Trong
thời khủng hoảng kinh tế, chí thú làm ăn còn chẳng ăn ai, sao họ rỗi hơi đi gây
chuyện với nhiều nước thế nhỉ?
- Họ
chẳng dại đâu, đánh nhau ra tiền ra bạc cả đấy. Việc chiếm được mấy hòn đảo của
các nước láng giềng, thì đương nhiên đường lưỡi bò của họ được hợp pháp hóa,
lúc đó, giao thương của cả thế giới sẽ phụ thuộc vào họ.
- Thế
thì nham hiểm quá bác nhỉ, cho phép tôi gọi họ là “cường quốc” của sự đểu cáng,
được không bác.
- Cũng
được, nếu làm con số thăm dò, chắc chắn họ còn là “cường quốc” bị ghét nhất thế
giới.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét