-
34 nghìn tỷ đồng có lớn không bác?
-
Nếu qui ra phở đủ cho người dân nước mình ăn
trong một năm. Sao tự nhiên bác lại tưởng tượng ra số tiền khủng khiếp này vậy,
mới được bà tỷ phú đô-la nào yêu cho hưởng thừa kế à?
-
Bác cứ quang quác cái mồm, nhỡ bà nhà tôi nghe
thấy tưởng thật nổi cơn ghen thì sao. Đây là khoản kinh phí trước đây Bộ Học đề
nghị nhà nước chi để làm chương trình sách giáo khoa, nhưng bị bác bỏ. Mấy hôm
nay, họ lại trình xin có 800 tỷ đồng thôi.
-
Chỉ trong vòng có mấy tháng mà họ rút xuống tới
gần 50 lần. Sao lại có chuyện phi lí thế nhỉ, chuyện quốc gia đại sự mà họ cứ
đùa.
-
Theo họ, đây là con số sát thực nhất, không thể
thấp hơn được nữa.
-
Nếu như trước đây, chúng ta kí duyệt cho họ cả
34 nghìn tỷ đồng thì thế nào nhỉ, số tiền chênh lệch sẽ chạy đi đâu.
-
Dạo này bác hay hỏi khó quá, thì họ sẽ phải nghĩ
ra việc để tiêu cho hết chứ.
-
Trời ơi, bây giờ tôi mới hiểu tại sao nước mình
nghèo lâu thế. Thời chiến tranh, thời bao cấp có tỷ nào đâu mà chương trình và
hệ thống sách giáo khoa tốt thế, đào tạo ra hàng vạn trí thức cho đất nước.
-
Kinh tế thị trường thì phải khác, không có tiền
thì đừng hi vọng làm được gì.
-
Đành rằng là thế, nhưng những nhà quản lí trí thức
này lại “làm bừa” ghê quá. Dân mình còn nghèo, họ phải biết liệu cơm gắp mắm chứ.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét