-
Trong cuộc đời, kỉ niệm nào khiến bác hạnh phúc
nhất?
-
Nói bác đừng cười nhé, có lần ra mua xôi sáng được
nghe bà bán hàng đọc cho ông sửa xe đạp nghe câu thơ do tôi làm từ mấy chục năm
trước, cả buổi hôm đó nước mắt tôi cứ rưng rưng bác ạ.
-
Nếu là tôi chắc sung sướng đến chết mất, có phải
nuôi bà ấy cả đời tôi cũng sẵn lòng.
-
Nghe bác nói vậy tôi mới hiểu nguyên nhân tại
sao Nhà Xuất bản Giáo dục quỵt nhuận bút của các tác giả mấy chục năm nay.
-
Bác cứ đùa, nhà xuất bản này độc quyền in và
phát hành sách giáo khoa, mỗi năm họ kiếm hàng trăm tỷ đồng, ai người ta “bùng”
mấy đồng nhuận bút còm.
-
Vậy mà hàng trăm tác giả là các nhà chính trị,
nhà tư tưởng, văn nghệ sỹ chưa bao giờ nhận được dù chỉ một đồng từ nhà xuất bản
này.
-
Họ phổ cập tác phẩm đến đồng bào cả nước cho là
vinh dự lắm rồi, còn đòi nhuận bút nữa à, còn lâu nhé… Bác phải trả thêm tiền mới
đúng
-
Cách nghĩ của bác thật y hệt với giọng điệu của
nhà xuất bản. Việc buộc phải trả tiền cho sản phẩm trí tuệ đã được ghi vào luật.
Nếu sách phát không thì không nói, đằng này, họ bán giá cao, thu siêu lợi nhuận
mà lại lờ chuyện trả nhuận bút thì là hành vi ăn cắp, bác hiểu chưa?
-
Sao nặng lời thế, đây chỉ là thói hay “quên” của
mấy anh độc quyền quen mùi lợi ích nhóm thôi mà, chấp làm gì.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét