-
Bây giờ cái gì cũng xuất khẩu được bác nhỉ?
-
Tài nguyên ngày càng cạn kiệt nên mọi thứ đều có
giá. Không chỉ dầu mỏ, than đá, đến cây dại, nấm độc cũng được nước ngoài tận
thu bằng hết.
-
Nghe nói gần đây có chủ trương xuất khẩu giáo
sư, tiến sỹ phải không?
-
Mấy chục nghìn giáo sư, tiến sỹ dùng sao hết,
không xuất đi, mốc meo cả lên, phí lắm.
-
Vấn đề là có xuất được không. Giun, đỉa có bao
nhiêu nước ngoài cũng mua hết, chứ mấy ông giaó sư tiến sỹ chưa chắc họ đã màng
đến đâu. Là trí thức mà viết sách giáo khoa thì bị cả xã hội lên án, đến con ốc
vít đạt chuẩn cũng không làm nổi, ai người ta nhập về nuôi báo cô.
-
Bác cứ nặng lời, đến ông Hai Lúa sang đất nước
láng giềng còn được trọng vọng, được cấp nhà lầu xe hơi, được tạo điều kiện làm
việc tốt nhất, được phong hàm đại tướng, nữa là các giáo sư.
-
Vấn đề nằm ở chỗ này đấy. Chúng ta thực sự đãi
ngộ chưa tốt tầng lớp trí thức. Lương thấp khiến nhiều người phải bươn trải làm
việc khác nuôi thân, làm gì còn thời gian làm khoa học.
-
Đúng vậy, cứ duy trì mãi cung cách quản lí này,
biết đến bao giờ các giáo sư, tiến sỹ của mình mới có điều kiện phát huy năng lực,
bao giờ đất nước mới có được những con người tài giỏi như Edixon?
-
Nói làm gì cho buồn, Edixon mà sống ở Việt Nam
cũng “mất điện”, có khi làm nghề xe ôm chứ báu gì.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét