-
Bác hiểu thế nào là Nhà giáo Nhân dân?
-
Đấy là những người từ nhân dân mà ra, cả đời tận
tuỵ, có nhiều cống hiến cho sự nghiệp trồng người.
-
Đúng vậy. Gần đây Nhà nước mới kí quyết định
phong danh hiệu này cho hang trăm người, dự báo ngành giáo dục đang chuyển mình
bác nhỉ?
-
Không hẳn thế đâu. Những Thầy hàng ngày lên bục
giảng không nói làm gì, những người làm quản lí, họp hành suốt ngày, lên lớp
vào lúc nào mà cũng được công nhận.
-
Thì họ dạy vào lúc nửa đêm. Lúc đó môi trường trong
lành mát mẻ hơn nên thầy có nói nhiều cũng đỡ viêm họng, trò tiếp thu bài cũng
tốt hơn.
-
Thôi xin, khối ông bảy-tám mươi tuổi mới kiếm được
danh hiệu chỉ treo trên tường để ngắm, để khoe với hàng xóm, bạn bè, con cháu,
còn hơi sức đâu mà dạy với dỗ.
-
Bác là chúa hay “vơ đũa cả nắm”. Ở Trường Đại học
Sư phạm Hà Nội có Nhà giáo Nhân dân đã hơn 90 tuổi rồi mà vẫn đều đặn lên lớp,
viết hơn trăm cuốn sách đấy thôi.
-
Thật sao, nếu vậy thì đáng ngưỡng mộ quá. Nhà Thầy
này chắc nhiều sâm nhung nên sức lực mới dẻo dai thế.
-
Trái lại, nhà Thầy rất thanh bần, bữa ăn của Thầy
rất đạm bạc. Có được đồng nào thầy làm từ thiện hoặc giúp học trò cả.
-
Như tiên ông ấy nhỉ, người như thế giờ hiếm lắm
đấy.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét