-
Sao không ở nhà trông cháu, trời nắng thế này
lang thang ngoài đường, ngó nghiêng gì vậy bác?
-
Tôi đi nhặt bao tải bỏ đi để xuất khẩu thu về
ngoại tệ.
-
Bác có bị “ấm đầu” không đấy, ai người ta nhập
rác của bác chứ?
-
Bác chẳng biết gì cả. Vừa rồi tôi may một số túi
khoác làm từ bao đựng cám lợn, cám con cò rồi xuất sang Nhật đấy. Phụ nữ bên đó
khoái lắm.
-
Loại túi làm từ bao tải bỏ đi bán được mấy tiền
đâu, làm chẳng bõ.
-
Ai bảo bác thế, mỗi chiếc tôi bán gần 400 nghìn
đồng, người ta chen nhau mua, có nơi phải đặt hàng một tháng mới có đấy.
-
Lạ nhỉ, túi dùng để đi chợ, đựng rau, thịt, gà vịt
mà sao đắt thế.
-
Bác lại nhầm rồi, nhiều người lấy làm kiêu hãnh
khi khoác túi con cò đi dự yến tiệc, nơi tràn ngập túi hàng hiệu Louis Vuitton,
Hermes đấy.
-
Thật khó tin quá, túi da tinh xảo lại lép vế trước
bao tải, cả thế giới này điên rồi.
-
Có bác điên thì có. Ở những nước tiên tiến giờ họ
quan niệm: Người văn minh là người có ý thức bảo vệ môi trường. Loại túi làm từ
bao cám của ta có khả năng tự tiêu huỷ nhanh chóng, không tốn nhiều tài nguyên,
hợp vệ sinh, dễ làm, lại rẻ.
-
Tôi cứ thấy thế nào ấy. Ra đường mặc bộ com-lê
mà lại thay chiếc thắt lưng da bằng sợi dây đay thì còn ra thể thống gì nữa.
-
Với kiểu tư duy phá hoại môi trường như bác, rồi
sẽ có ngày chẳng còn dây đay mà thắt đâu, nhớ lời tôi nói nhé.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét