-
Theo
bác thì người thế nào mới được gọi là hào hiệp?
-
Là
người sẵn sàng nhịn đói để dành tiền cưu mang kẻ khác, sẵn sàng lao vào đám cướp
để ra tay cứu người đẹp…
-
Cũng
không nhất thiết phải to tát thế. Ở thành phố HCM có một chuỗi 10 cửa hàng bán
mũ bảo hiểm của một cô gái treo biển sửa mũ miễn phí cho người chạy xe ôm. Trường
hợp này hoàn toàn có thể được gắn chữ hào hiệp chứ,
-
Đúng
thế. Sao cô ấy chỉ sửa miễn phí cho người làm nghề xe ôm mà không phải cho tất
cả mọi người?
-
Bác
còn lạ gì dân mình, hễ cứ nghe thấy chữ miễn phí là đổ xô tới, sức cô gái sao
làm xuể. Cô ấy bảo chỉ sửa miễn phí cho người làm xe ôm vì đây là những người
suốt ngày đêm phải chạy xe trên đường. Họ cần sự an toàn hơn cả.
-
Cũng
có lí. Tôi e rằng cô gái này làm thế để thu hút sự chú ý của khách hàng, để bán
được nhiều hàng hơn thôi.
-
Bác
không nên nghĩ vậy. Không chỉ sửa chữa, nếu thấy mũ của ai quá rách nát, cô ấy
còn đổi mũ mới miễn phí.
-
Làm
thế thì lấy đâu ra lãi. Tôi e rằng phía sau hành động này có động cơ gì đây.
-
Chỉ
có những người đầu óc tăm tối như bác mới nghĩ vậy. Cô ấy bảo: cuộc đời đẹp là
phải biết sẻ chia, biết lấy sự an toàn của người khác làm hạnh phúc cho mình.
-
Thật
đúng là tình cảm của một nàng tiên, đáng bái phục. Những kẻ chuyên làm mũ bảo
hiểm dởm nếu biết chuyện này chắc lấy làm xấu hổ lắm bác nhỉ.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét