-
Bác mua cái chậu to thế để làm gì vậy, để tắm
cho cháu nội à?
-
Tôi tắm chứ cháu nào vào đây. Cứ chiều đến tôi hứng
nước đầy chậu, thả vào ít đá lạnh, ít muối, bật quạt to hết cỡ, như thế khác gì
tắm biển.
-
Nhưng tắm kiểu đó tốn nước lắm. Cả năm mới có dịp
hè, cũng nên cho vợ con đi thăm thú đâu đó, chứ bác định dành tiền làm gì. Chết
có mang được đi đâu?
-
Không phải tôi tiết kiệm, mà tôi làm thế để
phòng khi cơ quan cấm đi nghỉ mát.
-
Làm gì có chuyện kì lạ thế. Bác có tiền bác đi,
ai có quyền cấm?
-
Thế bác không biết chuyện Huyện ủy Hóc môn
(TP.HCM) vừa có văn bản cấm cán bộ công chức không được đi nghỉ mát dịp hè này
à?
-
Vậy sao. Có lẽ huyện này lo cán bộ của mình lỡ tắm
ở vùng nước nhiễm độc khiến cá chết hàng loạt vừa rồi. Lãnh đạo mà biết lo cho
sức khỏe cấp dưới như thế thật đáng “quí”.
-
Được thế thì nói làm gì. Đằng này họ cấm vì lo mọi
người mải bơi lội tung tăng dưới biển thì kì họp Hội đồng nhân dân sắp tới sẽ
không có người dự.
-
Tôi tưởng chỉ những cán bộ chủ chốt của xã và
huyện dự thôi chứ. Các nhân viên dưới quyền thì liên quan gì đâu mà cũng cấm?
-
Trong khi các sếp cắm đầu vào họp mà các chuyên
viên lại nhởn nhơ trong rừng đuổi hoa bắt bướm, ai mà chịu được. Cấm tiệt cho
công bằng.
-
Làm thế có ích kỉ quá không. Làm việc, hưởng thụ
và nghỉ ngơi là quyền của người lao động. Không được thư giãn, nhỡ ai đó kiệt sức
lăn quay ra đấy ai chịu trách nhiệm. Nếu ở đâu cũng ban hành lệnh cấm như thế
thì thật kì quặc. Cần chấm dứt hành vi cửa quyền như vậy.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét