- Bác Viễn này, tối qua bác có coi truyền hình không?
- Lại có chuyện gì à? Tôi với bác nghỉ hưu rồi, quan tâm làm gì đến mấy vụ việc tiêu cực cho mệt xác. Sáng làm mấy séc cầu lông, chiều nhâm nhi vài cốc bia, tối coi phim trên truyền hình, muốn ngủ, muốn thức lúc nào tùy thích. Thế là sướng nhất đấy!
- Tôi không “Mũ ni che tai” như bác, thấy chuyện bất bình là không chịu được. Mấy bữa nay báo, đài rùm beng chuyện một cơ quan nhà nước tại thành phố Hồ Chí Minh nhiều năm qua bỏ hoang dãy nhà kho rộng hàng nghìn mét vuông, trong khi ở ngay sát đó, nhiều hộ gia đình phải chui rúc trong những túp lều tạm bợ dựng ven sông, nhìn mà chướng mắt quá.
- Chuyện “Kẻ ăn không hết người lần chẳng ra” này có mà đầy rẫy. Khi Nhà nước hỏi đến, họ giữ khư khư, một tấc cũng chẳng nhả, khi có cơ hội là chia chác, cấu véo.
- Vậy mà, không ít nông dân đã cắt đất hương hỏa để xây dựng trường học, tự bỏ tiền túi ra làm cầu cho bà con, lại có người ngày nào cũng nấu một nồi cháo thịt to tướng để ở ngã tư cho trẻ đánh giày, cho người cơ nhỡ đỡ cơn đói lòng…
- Chắc lại mấy “ông” tham nhũng, mấy “bà” buôn gian bán lận ăn bẫm rồi, giờ về già nhả ra một ít cho lòng thanh thản chứ gì?
- Sao bác lại có suy nghĩ đen tối thế? Việc họ làm là thật tâm cả đấy, chứ không phải như mấy đơn vị, cho bà con được mấy thùng mì tôm hết hạn sử dụng mà huy động cả đội ngũ báo chí đông đảo, tuyên truyền ầm ĩ cứ như phường chèo. Ai đời, về làm từ thiện ở vùng lũ, đứng trước người dân đang nhớn nhác vì mất hết cơ nghiệp mà các ông, các bà ấy mặc áo trắng lốp, không một vết nhăn, giày da đen bóng, thấy ống kính hướng tới là toét miệng cười...
- Chắc tại răng họ vẩu, môi họ ngắn nên trông vậy thôi, chứ ai lại vô duyên cười vào những lúc như thế!
- Chuyện này đâu chỉ diễn ra một lần. Đi làm từ thiện mà tiền hô hậu ủng, hàng đoàn xe bóng lộn đi tới đâu bụi cuốn mù mịt cả một góc trời đến đấy...
- Những lúc như thế, chắc địa phương nhận được nhiều quà lắm nhỉ?
- Ở đâu ra mà nhiều. Sau đợt lũ vừa rồi, có cơ quan ủng hộ người dân một số tỉnh phía Bắc toàn trâu bò mắc bệnh lở mồm long móng, giờ bệnh đã lan sang cả những con sống sót đấy. Người nông dân chưa kịp ngóc đầu lên, giờ lại bị đạp cho một phát dúi dụi.
- Ôi! Thế chẳng hóa ra làm ơn hóa hại à!?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét