Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

Không bằng con chuồn chuồn



Từ nhỏ, mình đã tôn thờ loài chuồn chuồn. Hồi sơ tán, bọn trẻ nông thôn bảo cho chuồn chuồn cắn rốn sẽ biết bơi, ai cũng tưởng thật. Mình bắt chuồn chuồn cắn nát cả rốn mà đến giờ chẳng bơi  nổi 2 mét. Xuống nước là đầu cứ chúi xuống, oằn èo như con nòng nọc. Người cắn còn chẳng ăn ai nữa là chuồn chuồn. Nhưng nhờ đó mà mình có được bài học: chớ nhẹ dạ, cả tin.
Sau này, mỗi lần nhìn thấy một chú chuồn chuồn đậu trên que tre bé tí tẹo, mình khâm phục lắm. Ăn, ngủ, nghỉ, làm việc, sinh con đẻ cái đều trên cái que đó. Chuồn chuồn vốn nổi tiếng ân ái dữ dội, vậy mà mình thấy chúng rất thỏa mãn trên cái que, chẳng thấy ngã xuống nước bao giờ. Mỗi lần thấy con chuồn chuồn ớt vuốt râu sưởi nắng, mình lại hình dung đến người Hà Nội xưa. Ba, bốn thế hệ chui rúc trong hơn chục mét vuông, mà mặt mũi ai cũng luôn rạng ngời hạnh phúc. Biết bao con người đã trường thành từ đây. Lễ giáo, gia phong, nhân cách cũng từ đây mà ra. Ở những nơi chật chội đó không có chuyện loạn luân, cha ra cha, con ra con, chồng ra chồng vợ ra vợ, ông bà, cháu chắt quấn quít không rời. Mỗi khi có khách trong quê ra, người chủ gia đình luôn mời nghỉ lại với câu cửa miệng chân thành: nhà rộng rãi mà.
Hoá ra họ cũng giống con chuồn chuồn, luôn hạnh phúc bởi biết thế nào là đủ.
Rồi mọi thứ thay đổi, người ở đâu tràn về đông quá. Họ lừa lọc, chèn ép, triệt hạ nhau chỉ để có nhà cao cửa rộng. Có những vị quan chức có dăm cái biệt thự, vài cái trang trại rồi mà mồm vẫn leo lẻo nhà chật chội quá. Thế là họ lại lao vào chiếm đoạt tiền của bạn bè, của nước, của dân, để rồi một ngày phải vào tù. Nằm trên sàn phòng giam láng xi măng, chưa được 2 mét vuông, họ thấy lạnh lẽo. Lúc đó họ chỉ ước có bà vợ già nằm cạnh sưởi ấm. Họ quờ quạng mãi không thấy nên mới than: sao cái giường này rộng thế. Thì ra, họ không bằng con chuồn chuồn.

Cận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét