Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

Ước ao mỏng manh

               

-       Theo bác, cái gì đáng quí nhất trên đời?
-       Các cụ nhà ta chẳng có câu “nhất thổ, nhì kim” là gì. Cái quí giá nhất là đất xây biệt thự, sau đó đến vàng SJC.
-       Đấy là quan niệm của kẻ thực dụng. Đối với một cậu bé tàn tật ở Nghệ An, thì cái quí giá hơn cả chính là những cuốn sách giáo khoa.
-       Chắc nhà cậu này nhiều đất nhiều vàng quá rồi nên quay ra quí sách?
-       Nhà ở vùng núi cao, nghèo đến củ sắn không có mà ăn, nhưng cậu ấy rất hiếu học.
-       Càng nghèo, càng phải chăm học, mới có cơ hội đổi đời chứ.
-       Cậu ấy liệt cả hai chân, hàng ngày phải bò qua rừng, qua núi hàng tiếng đồng hồ để đến lớp. Nhiều hôm, máu tung toé cả khuỷu tay, vắt chui cả vào miệng, vào tai.
-       Khổ thân, tàn tật thế thì ở nhà chơi, học hành làm gì cho khổ?
-       Nhiều người cũng khuyên thế nhưng cậu ấy không nghe, còn bảo, muốn học thật nhiều để giúp đỡ cho xã hội, để bố mẹ hết nghèo, để đất nước được giàu mạnh.
-       Thật sao. Chẳng bù cho nhiều vị lành lặn, làm đến giáo sư tiến sỹ mà chỉ nghĩ đến vinh thân phì gia, tranh quyền đoạt lợi, làm cho đất nước điêu đứng. Tôi chỉ mong được một lần cõng cậu ấy đến trường.
-       Gần đây, vì trường Trung học phổ thông cách nhà tới 17 km nên cậu ấy phải nghỉ học rồi. Hàng ngày cậu ấy bò tới từng nhà quanh vùng xin sách về tự học. Nhà dột, cậu ấy dành chỗ khô ráo nhất để sách. Cậu ấy ước ao một ngày nào đó lại tiếp tục được lê lết đến trường, thương quá.
Cận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét